ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 107

người phụ nữ lạnh lùng, chỉ bảo thủ quá mức thôi, và cuối cùng cô đã chịu
đáp lại anh.

Lời nói của Max kêu gọi Claire trở về từ một thế giới nhục cảm ấm áp và

mơ mộng cô vừa được anh đưa tới, cô ngồi thẳng dậy, tránh nhìn thẳng vào
anh, hai tay đưa lên đầu vuốt tóc, cứ như là cô có thể chối bỏ những chuyện
vừa xảy ra bằng cách trau chuốt lại bản thân. Max cầm tay cô và đưa lên
môi anh.

“Đừng” anh thì thầm.

Anh ra khỏi xe, đi vòng qua đầu xe để mở cửa và giúp cô ra ngoài, anh

giữ khuỷu tay Claire trong lúc cô thu vén phần đuôi chiếc váy dài đã mặc đi
nghe hòa nhạc. Ngay khi họ vào trong tòa nhà cánh tay anh đã vòng quanh
eo cô và cứ giữ ở đó trong chuyến đi ngắn bằng thang máy lên tầng. Sự
căng thẳng trong Claire vơi bớt phần nào. Những quan tâm tỉ mỉ của anh
khiến cô rung động, từ từ làm cô cảm thấy tự tin hơn với bản thân, giống
như một chú bướm lần đầu tung đôi cánh mới một cách dè dặt vậy.

Anh kiểm tra căn hộ rồi trở lại chỗ cô. Nụ cười lười biếng, hóm hỉnh

thường thấy trên môi anh vẫn ở đó, nhưng đôi mắt anh thì sống động và
mãnh liệt khi cúi xuống hôn cô lần nữa.

“Đêm nay anh sẽ không ở lại. Anh muốn em thoải mái với anh trước, và

thực ra thì khả năng kiềm chế của anh đang lung lay. Tối mai anh sẽ gặp
em. Bữa tiệc của cô Adkinson có trang trọng lắm không?”

Claire nhớ rõ lời mời của Leigh. “Có.” “Áo comlê trắng nhé?”

Max đã mặc chiếc áo ấy khi hai người gặp nhau lần đầu cách đây đúng

một tuần và các giác quan của cô lại rộn ràng khi nhớ đến hình ảnh anh khi
ấy: Ánh sáng phản chiếu trên mái tóc vàng óng như một vầng hào quang,
đôi mắt sáng ngời và lấp lánh như đá quý, chiếc áo ôm khít bờ vai rộng của
anh. Từ đêm đó đến nay cô đã hoàn toàn thay đổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.