ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 111

“Nhưng mà anh ướt hết rồi.”

Anh cầm tay cô ta và hôn lên đó. “Không quan trọng. Claire và tôi sẽ ghé

qua nhà trên đường tới khách sạn để thay áo.”

Thái độ quá điềm tĩnh của anh trấn an người phụ nữ và bữa tối tiếp tục

mà không có thêm tai nạn nào. Khi mọi người ăn xong, anh lẳng lặng xin
phép Leigh và đưa Claire đi.

“Lúc nào em cũng sợ chết khiếp là mình sẽ đổ rượu vào người ai đó”,

Claire khẽ nói lúc ở trong ô tô.

“Chuyện chưa bao giờ xảy ra nhưng mà lúc nào em cũng sợ thế.”

Anh bình thản kể chuyện trong lúc khẽ mỉm cười. “Anh đã từmg làm đổ

rượu vào đùi một quý bà. Bộ váy của bà ấy trở nên trong suốt vì bị ướt nên
kỉ niệm đó đúng là đáng nhớ. Hồi mấy đứa cháu anh còn nhỏ anh cũng bế
ẵm chúng nó suốt, mà ai cũng biết bọn nhóc tì thì hoang dã như thế nào,
chẳng cần biết xấu hổ hay tư cách là gì hết, cho nên so với chúng thì thà bị
đố rượu còn hơn.”

Ở căn hộ của mình, Max đi vào phòng ngủ để thay đồ trong lúc Claire

đứng sửa sang trước chiếc gương viền vàng ở tiền sảnh, cô tô lại son và vén
một lọn tóc khỏi rơi xuống mặt. Max chỉ mất một phút đã tái xuất hiện
trong chiếc áo comlê đen tuyền càng làm nổi bật vẻ đẹp trai chói sáng của
mình. Claire thấy nghẹn thở khi nhìn vào anh. Trong bộ quần áo đen từ đầu
đến chân trừ màu trắng tuyết của chiếc áo sơ mi bên trong, trông anh nam
tính một cách khó cưỡng. Mắt anh lướt khắp người Claire trong lúc cô bỏ
thỏi son vào trong chiếc xắc tay nhỏ. “Chúng mình đúng là một cặp xứng
đôi”, anh nói.

Claire nhìn xuống chiếc váy đen của mình trong lúc đi ra cửa trước anh.

“Vâng, đúng thế. Thành ra tai nạn ấy lại hay nhỉ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.