ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 110

chuyện trò sôi nổi. Sau khi buộc phải giới thiệu với hai người một ai đó,
Leigh bỏ đi để đảm bảo là Virginia không ngồi gần họ ở bàn ăn.

Trừ hoạt cảnh duy nhất ấy thì bữa tối khá vui. Claire phát hiện ra mình

không buồn như đã tưởng. Cô đang ở bên Max và đó là điều quan trọng
nhất. Khi nhớ lại mỗi lần đi dự tiệc tối thế này cô đã khổ sở thế nào hồi còn
là vợ Jeff, cô tự hỏi sao lại khác nhau đến thế. Cô đã tự chứng tỏ rằng có
khả năng điều khiển cuộc sống của chính mình và vì lý do nào đó mà
chuyện cầm nhầm dao nĩa đã không còn có vẻ quan trọng như lúc xưa nữa.

Người phụ nữ ngồi bên cạnh Max vươn người sang hỏi Claire, “Cô có

còn chơi tennis không? Ở câu lạc bộ chúng tôi nhớ cô lắm đấy”.

“Nhiều năm rồi tôi không chơi. Dù gì tôi cũng không giỏi mấy. Tôi

không hay để tâm vào trận đấu.”

“Mải mơ mộng hả?”, Max đùa.

“Chính xác. Tâm trí em cứ đi lang thang”, Claire thừa nhận rồi cười lớn.

“Tôi thì tập trung hết mức có thể nhưng cũng chẳng giỏi được”, người phụ
nữ kia thú nhận với một nụ cười khúc khích. Claire không nhớ được tên cô
ta nhưng thường gặp cô ở câu lạc bộ thể thao ngoài trời mà gia đình Halsey
là thành viên. Người phụ nữ hớp một ngụm rượu rồi đặt ly xuống, nhưng
nó chạm vào đĩa bánh mỳ của cô ta và đổ ụp, bắn hết rượu trong ly vào
chiếc áo khoác trắng của Max.

Người phụ nữ đỏ bừng mặt. “Ôi trời ơi tôi xin lỗi. Giờ thì mọi người đã

thấy sao tôi không chơi môn tennis nổi. Tôi hậu đậu quá!”, cô ta vớ lấy
chiếc khăn ăn và bắt đầu thấm rượu trên áo Max.

“Chỉ là cái áo thôi mà”, anh an ủi, khuôn mặt vẫn bình thản. “Và cô đang

uống rượu trắng nên không ố được đâu. Xin đừng bận tâm đến chuyện
này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.