ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 149

Cô nhăn mặt trước câu nói ngọt ngào và ngạc nhiên khi nó thốt ra khỏi

miệng anh quá dễ dàng. Bao nhiêu người phụ nữ đã bị lời đường mật của
anh ta lừa mị?

Anh ta sẽ không từ bỏ và ra về còn cô thì đã quá mệt không thể ngồi mãi

ngoài xe. Gom hết chút hơi sức còn sót lại, cô ra khỏi xe và cẩn thận khóa
cửa rồi nhanh chóng bước lên vỉa hè mà không nhìn lại anh ta.

Max đưa tay ra mở cửa cho cô và đứng ngay bên cạnh cô ở thang máy.

Claire siết chặt chìa khóa của mình sẵn sàng. Quỷ tha ma bắt anh ta, sao
anh ta không chịu từ bỏ? Đằng nào việc này cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa?

Nắm chắc cổ tay Claire, Max lấy chùm chìa khóa và mở cửa, bước vào

trong để bật đèn và kéo cô vào nhà cùng anh. Anh thả tay cô để đóng cửa
và ném chìa khóa lên chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh đó, một chiếc kệ để trong
kho mà cô tìm được ở chợ trời và đã tân trang lại. Claire nhìn đăm đăm vào
chiếc bàn, nó không phải là một chiếc bàn Hoàng hậu Anne như chiếc nằm
trong tiền sảnh của anh ta. Cô nhớ rõ anh ta đã nhấc bỏng mình đặt lên
chiếc bàn sang trọng ấy, đi vào giữa hai chân cô như thế nào, và trong một
giây cô nghĩ mình chắc là sẽ xỉu thật. Hai chân cô bủn rủn và trong tai văng
vẳng tiếng kêu gào. Cô hít một hơi thật sâu, hy vọng lượng ôxy lớn sẽ giúp
cô trụ vững.

“Ngồi xuống”, Max ra lệnh, kéo cô về phía sofa. “Trông em trắng bệch.

Em có thai phải không?”

Claire choáng váng và nhìn chằm chằm vào anh, chìm sâu hơn xuống

đệm trong lúc hai chân cô đang khoanh dưới người.

“Cái gì cơ?”, cô há hốc miệng.

“Em không ăn. Xanh xao. Sụt cân, buồn nôn”, anh liệt kê tất cả những

điều đã ám ảnh mình kể từ lần đầu nghĩ đến khả năng này. “Em tưởng anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.