ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 148

Hai tay cô run rẩy trong lúc mở cửa xe ô tô và cô trượt vào sau tay lái,

cẩn thận kiểm tra khóa cửa lần nữa. Lỡ như đó là một tên ăn xin hay hiếp
dâm thì sao? Cô đã đọc biết bao nhiêu bài báo cảnh tỉnh phụ nữ không nên
đi một mình ra xe ô tô vào ban đêm rồi? Cô đã ngu ngốc khi để cho cảm
xúc đẩy mình đến chỗ nguy hiểm. Cô hít vào thật sâu. Cần phải lấy lại tự
chủ thôi.

Claire vẫn còn run và cơn mưa mỗi lúc một to đã khiến ánh sáng của đèn

đường hắt qua lại trên mặt phố ướt. Cô lái xe hết sức cẩn thận, không muốn
mạo hiểm gây tai nạn. Cô đã không để ý đến chiếc xe đi phía sau cho đến
khi rẽ vào phố nhà mình cùng lúc với nó. Cô lo lắng nhìn qua gương chiếu
hậu, cố nhìn xem đó là loại xe gì, nhưng đèn pha của nó chiếu thẳng vào
mắt khiến cô không nhìn thấy được. Có phải tối nay cô đã quá căng thẳng
đến mức hoang tuởng? Cô nhanh chóng tìm một chỗ đỗ xe và tấp vào đó,
quyết định chờ đến khi chiếc xe kia bỏ đi rồi mới bước ra.

Nhưng chiếc xe kia cũng chậm lại đỗ vào khoảng trống bên cạnh cô. Đó

là một chiếc Mercedes đen và người đàn ông lái nó có mái tóc vàng óng
như vầng hào quang trong ánh sáng bạc nhân tạo của ngọn đèn đường.

Vẫn còn run, Claire cúi đầu xuống vô lăng. Anh ta quyết tâm nói chuyện

với cô, và cô đã bắt đầu nhận ra anh ta không bỏ cuộc một khi đã quyết làm
gì. Làm sao cô lại từng nghĩ anh ta lịch sự cơ chứ? Anh ta thô bạo như một
tên Viking, và cô vừa sợ vừa yêu anh ta, vì anh ta sẽ hủy hoại cô nếu không
tìm được cách tránh xa anh ta và bảo vệ mình bằng sự lãnh đạm.

Max gõ vào cửa kính và Claire ngẩng đầu lên.

“Trời đang mưa to hơn”, anh nói, giọng bị cửa kính chắn bớt. Cơn mưa

đang ào ào đổ xuống kính chắn gió như để nhấn mạnh lời anh. “Đi vào đi
em. Em sẽ ướt hết nếu còn đợi nữa… Anh nghĩ đang sắp có cơn bão mới.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.