ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 156

Chương 9

Khi thức dậy vào sáng hôm sau Claire cảm thấy được nghỉ ngơi đầy đủ

lần đầu tiên trong nhiều tuần và cô nằm thư giãn trong lúc ngái ngủ, chờ
đồng hồ báo thức đổ chuông. Nhiều phút trôi qua mà đồng hồ vẫn nằm yên,
cuối cùng cô ngạc nhiên mở mắt để xem giờ. Điều đầu tiên làm cô chú ý là
căn phòng quá sáng so với giờ giấc sớm sủa như thế này, và điều thứ hai là
đồng hồ đã chỉ gần chín giờ rưỡi.

“Ôi không!”, cô ghét đi muộn trong bất kỳ việc gì, cho dù chỉ là vài phút,

thế mà giờ cô đâu chỉ có muộn vài phút. Đáng lẽ cô phải có mặt ở chỗ làm
từ một tiếng rưỡi trước!

Claire lồm cồm bò ra khỏi giường và nhìn xuống người mình một cách

khó hiểu, cô vẫn còn hơi mất phương hướng vì đã ngủ quá lâu. Tại sao cô
lại mặc một chiếc áo sơ mi cộng với váy lót thay vì váy ngủ nhỉ? Rồi trí
nhớ trở lại làm mặt cô đỏ bừng lên. Max! Cô đã ngủ gật trên ghế sofa. Chắc
là Max đã bế cô vào giường. Ít nhất anh đã không lột hết quần áo ra; cô
không thể chịu nổi việc đó. Nội chuyện anh dễ dàng di chuyển cô trong lúc
đang ngủ, cởi quần áo rồi đặt cô lên giường cứ như anh có toàn quyền làm
việc thân mật đó đã khó chịu lắm rồi. Cô thà ngủ trên sofa còn hơn.

Nhưng việc đó cũng giải thích tại sao cô lại ngủ dậy muộn như thế - Max

đã không đặt chuông báo thức. Cô nhìn vào đồng hồ và thấy lời nhắn bên
cạnh nó. Cô thậm chí không buồn nhặt lên đọc; nét chữ ấy là một loạt
những kí tự viết đậm do một bàn tay khỏe mạnh để lại. Đừng lo chuyện đi
muộn. Em cần nghỉ ngơi. Anh sẽ xử lý với Bronson - Max.

Claire chộp tờ giấy và vo tròn nó với âm thanh tuyệt vọng. Đúng là thứ

cô cần đây, để anh ta “xử lý” với Sam! Anh ta sẽ nói gì? Rằng anh ta đã bế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.