ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 157

cô lên giường, rằng do quá mệt nên anh ta sẽ để cô ngủ trễ? Sam sẽ phải
gọi một trong các thư ký khác lên trực văn phòng và lý do cô đi muộn sẽ
truyền tai khắp công ty như cháy rừng.

Dạ dày cô cuộn lên và Claire nhận ra mình vừa đói vừa nhớp nháp vì đã

để nguyên quần áo và son phấn đi ngủ. Cô cũng đã muộn làm tới nỗi vội
vàng đến chẳng giải quyết được vấn đề gì. Cô quyết định từ tốn. Sau một
hồi tắm táp, gội đầu và một bữa ăn nhàn nhã, cô cảm thấy khá hơn. Cô sẽ
không ló mặt đến chỗ làm trong bộ dạng thảm hại; cô sẽ tỏ ra chuyên
nghiệp hết mức có thể.

Mãi gần trưa Claire mới bước chân vào văn phòng nhưng bụng cô đã ấm

thức ăn, mái tóc đã được gội sạch và búi về phía sau một cách hấp dẫn, cô
mặc chiếc áo yêu thích nhất của mình: Một chiếc bờ-lu-dông màu xanh hải
quân viền trắng. Những nỗ lực nâng cao tinh thần của cô đã có hiệu quả,
hay có lẽ là nhờ vào giấc ngủ quá giờ. Vì lý do gì đi nữa, cô gần như cảm
thấy bình tĩnh trở lại. Quả nhiên có nữ thư ký khác đang ngồi ở bàn cô, đó
là một cô gái trẻ mới được nhận vào công ty vài tháng và mắt cô bé mở lớn
đầy ngạc nhiên khi thấy Claire đến.

“Chị Westbrook! Chị thấy khá hơn chưa? Ông Bronson nói chị đã bị ngất

xỉu tối qua và hôm nay sẽ không đi làm.”

Chúa phù hộ Sam vì đã nói đỡ cho cô! Claire bình tĩnh trả lời, “Chị khá

hơn nhiều rồi, cám ơn em. Chị chỉ hơi mệt thôi”.

Claire trả cô gái về với công việc thường lệ. Khi ngồi xuống bàn cô thấy

bình thường hơn trước, như thế mọi thứ lại trở về đúng chỗ của nó. Rồi
cánh cửa văn phòng Sam mở ra và ai đó đứng ở cửa để nhìn cô. Đó không
phải là Sam - cô chưa bao giờ cảm thấy râm ran khắp người trước cái nhìn
của Sam cả. Không cần nhìn vào Max, cô tập hợp các ghi chép của mình về
bản thỏa thuận và hợp đồng cần soạn thảo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.