ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 159

Họ kịp đến trước tốp người đi ăn trưa và kiếm được một bàn tương đối

xa nằm sâu trong quán. Claire gọi một cốc trà đá khiến Max nhìn cô
nghiêm khắc.

“Em phải ăn gì đi chứ, em đã sụt cân, mà trước đó thì cũng đã nhẹ cân

rồi.” “Tôi không đói.”

“Lúc nào em chả nói thế. Vấn đề là dù không đói em cũng phải ăn, để

lấy lại trọng lượng đã mất.”

Tại sao anh ta cứ cằn nhằn về cân nặng của cô thế nhỉ? Cô chỉ sụt nửa

cân đến một cân là cùng, mà lúc nào cô chẳng xấp xỉ đến ngưỡng gầy. Cô
còn nhiều chuyện khác cần lo hơn. “Có phải anh định sa thải tôi không?”,
Claire hỏi, giữ cho khuôn mặt không biểu lộ gì.

Đôi chân mày của Max nhướng lên. “Tại sao anh phải sa thải em?”

“Tôi có thể nghĩ ra vài nguyên nhân. Trực tiếp nhất là giờ vị trí của tôi bị

thừa ra vì Sam không cần thư ký khi làm nghiên cứu, còn người nào tiếp
nhận chức CEO thì chắc sẽ mang theo thư ký của riêng mình”. Claire nhìn
thẳng vào mắt anh, đôi mắt nâu sâu thẳm của cô hơi căng thẳng bất chấp
những nỗ lực kiềm chế. “Lại còn chuyện đây sẽ là cơ hội tốt để loại bỏ một
mối nguy về bảo mật nữa.”

Cơn giận bột phát làm mắt anh sẫm lại. “Em không phải là một mối nguy

về bảo mật.”

“Tôi đã làm rò rỉ thông tin mật. Tôi tin nhầm người nên rõ ràng là kẻ

không biết đánh giá con người.”

“Chết tiệt, anh…”, Max ngăn mình kịp thời, lườm cô bằng đôi mắt xanh

nheo lại. “Em không bị sa thải” cuối cùng anh nói tiếp bằng giọng mũi,
“Em sẽ được chuyển đến Dallas, trụ sở Spencer-Nyle”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.