ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 161

Max nêu ra một con số gấp rưỡi lương hiện này của Claire. “Em có thể

từ chối một khoản thu nhập như thế chăng?”

“Còn có nhiều việc khác ở thành phố Houston. Cả gia đình tôi đều ở đây.

Nếu đến Dallas tôi sẽ không quen biết ai hết.”

Quai hàm anh siết lại và đôi mắt càng sẫm màu hơn. “Em có thể về thăm

nhà vào dịp cuối tuần”,anh nói.

Claire uống trà, không nhìn vào anh. Đúng là cô sẽ thật ngu ngốc khi từ

chối từng ấy tiền, cho dù việc đó đòi hỏi cô phải chuyển tới Dallas đi nữa,
nhưng bản năng vẫn mách bảo cô phải từ chối. Nếu cô chuyển tới trụ sở
của tập đoàn Spencer-Nyle, cô sẽ rơi vào lãnh địa của Max, gặp anh mỗi
ngày và lại là cấp trên của cô. Đó không phải là một quyết định cô có thể
đưa ra ngay lập tức, cho dù lôgic có bảo cô phải vồ lấy nó.

“Tôi phải suy nghĩ đã”, cô nói bằng vẻ bướng bỉnh lặng lẽ mà người thân

của cô vốn đã quen thuộc.

“Tốt thôi. Em có thời gian đến thứ Hai.” “Có ba ngày, tính cả ngày hôm

nay thôi á!”

“Nếu em quyết định không nhận việc đó thì phải tuyển người khác chứ”,

Max chỉ ra. “Vả lại đó đâu phải là một quyết định khó khăn gì khi cân nhắc
việc chuyển đi hoặc gia nhập đội quân thất nghiệp. Đến thứ Hai thôi.”

Claire không nhìn thấy chút nhượng bộ nào trong mắt anh, cho dù ba

ngày với cô dường như chẳng là gì. Cô không thích vội vã thay đổi; cô
muốn làm mọi việc thật từ tốn, dần quen với những sự đổi thay từng chút
một. Cô đã sống cả đời ở Houston hoặc vùng lân cận, chuyển đến một
thành phố mới chẳng khác nào bảo cô thay đổi toàn bộ cuộc sống. Mọi việc
ngay lúc này đã đủ khó khăn rồi, không cần phải thêm vào đó sự lạc lõng
khi đến một môi trường mới nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.