ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 163

sợ rằng nếu để tuột mất cô lúc này thì sẽ mất cô mãi mãi.

Chết tiệt, sau khi anh đã phải nhờ cậy đến từng đó người, ít nhất cô cũng

phải nhận việc chứ!

Rome đã không hài lòng vì cuộc điện thoại lúc đêm muộn chút nào.

“Chết tiệt, Max, tốt hơn đây phải là chuyện quan trọng”, anh gầm gừ.

“Jed đang mọc răng và quấy như điên, chúng tôi chỉ vừa mới chợp mắt
được sau khi thằng bé đã ngủ yên đấy.”

“Hôn Sarah giúp tôi”, Max nói và khoái trá trước sự cáu kỉnh của Rome.

Rome cho anh biết mình có thể biến đi đâu và làm sao tới được đó, Max

nghe tiếng cười của Sarah ở văng vẳng từ xa. “Việc này quan trọng đấy”,
cuối cùng anh nói. “Ở văn phòng có vị trí nào trống không? Bất kỳ việc
gì?”

Họ đã làm việc với nhau ăn ý tới mức Rome không phí thời gian hỏi

những câu không quan trọng như là cho ai và tại sao. Họ tin tưởng vào bản
năng và kế hoạch của nhau. Rome im lặng một lát, bộ não nhạy bén của
anh lục tìm các khả năng. “Delgado ở phòng tài chỉnh sẽ được thuyên
chuyển đi Honolulu.”

“Chúa ơi, anh ta phải nhờ đến ai mới có được cơ hội đó?” “Anh ta hiểu

rõ chuyện tiền nong mà.”

“Được rồi, thế ai thay?”

“Chúng tôi đang cân nhắc điều Quinn Payton từ Seatle về.”

Đến lượt Max im lặng. “Sao không phải là Jean Sloss ở phòng R&D? Cô

ấy có bằng tài chính doanh nghiệp và đang làm việc rất tốt. Tôi nghĩ cô ấy
sẽ là cốt cán quản lý trong tương lai.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.