ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 186

“Anh biết em mệt lắm rồi, nhưng anh không phải là một quý ông cao

thượng và biết hy sinh”, Max nói gay gắt khi ngẩng đầu lên nhìn cô. “Nếu
em không ngăn anh lại ngay bây giờ, đêm nay anh sẽ không về.”

Claire không thể phản đối, cho dù là với chính mình. Anh đang cho cô

cơ hội cuối để cân nhắc lại. Trong một thoáng gần như cô đã kéo đầu anh
xuống với mình. Rồi lý trí trở lại và cô đẩy tay anh đến khi chúng tuột khỏi
người mình. Những ngón tay vẫn còn run và cô không thể nhìn vào anh khi
lúng túng cài lại cúc áo mãi đến lúc đã kín cổng cao tường cô mới nhìn lên
được. “Cảm ơn anh”, cô nói một cách thực lòng. Cảm thấy mình hớ hênh
và yếu đuối vì chỉ nhờ sự kiềm chế của chính anh mới cho cô cơ hội cân
nhắc lần cuối - bản thân cô thì chẳng trông mong được gì và anh biết điều
đó.

Dù chính mình đề nghị nhưng Max vẫn không khỏi thất vọng. Anh lườm

cô. “Đừng cảm ơn vì anh đã tỏ ra là một thằng ngu”, anh nói, giọng điệu
gay gắt vì cáu tiết. “Anh phải ra khỏi đây trước khi đổi ý. Em hãy chuẩn bị
sẵn sàng trước sáu giờ rưỡi tối mai. Anh sẽ đưa em đi ăn tối.”

“Không, em không nghĩ…”

“Đúng vậy”, Max ngắt lời và nâng cằm cô lên. “Đừng nghĩ ngợi gì cả, và

trên hết là đừng có tranh cãi với anh ngay lúc này. Anh muốn em nhiều tới
khôn tả. Anh sẽ có mặt ở đây lúc sáu giờ rưỡi. Nếu em muốn ra ngoài thì
hãy mặc quần áo chỉnh tề. Nếu không thì chúng ta sẽ ở lại đây. Tùy em
chọn.”

Claire ngậm miệng lại. Tâm trạng của Max đang rất nguy hiểm, mắt anh

thì long lên. Anh hôn cô lần nữa, rất mạnh, rồi lao ra khỏi nhà.

Max đi rồi căn nhà âm vang một cách kỳ lạ. Cô khóa hết cửa, kiểm tra

mọi cửa sổ để chắc chắn là chúng đã được chốt kỹ rồi đi tắm và chuẩn bị
lên giường. Đồ đạc trong nhà đều quen thuộc và chiếc giường này vẫn là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.