ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 184

“Tôi chắc là thế rồi!”, Claire thở dài.

Max sốt ruột thu hẹp khoảng cách giữa họ, bước chân nhanh nhẹn mang

anh đến bên cạnh Claire. Cô nhìn lên, giật mình vì cử động đột ngột của
anh rồi khẽ kêu lên khi anh đặt hai tay lên eo và nâng cô lên để tầm mắt họ
ngang nhau. “Đúng, mẹ em hiểu chuyện… Thật tiếc vì em chẳng chịu hiểu
gì cả!”, anh lẩm bẩm rồi đặt môi lên môi cô.

Sâu thẳm trong lòng Claire khẽ kêu lên tuyệt vọng. Làm sao cô tiếp tục

kiềm chế bản thân nếu anh cứ hôn cô mãi? Đặc biệt là những nụ hôn sâu
lắng và đói khát như thế này, giống như anh không nếm đủ cô vậy. Môi anh
giải phóng môi cô và trượt xuống cổ họng, nếm náp làn da trên đường đi.
Anh ôm cô chặt đến nỗi hai bàn tay anh đang làm cô đau, nhưng cô không
quan tâm. Mắt cô nhắm chặt và đằng sau hàng mi là những giọt nước mắt.

“Sao anh cứ làm như thế với tôi?”, cô khàn giọng kêu lên. “Anh cứ phải

đuổi theo bất kể con mồi nào bỏ chạy à? Chẳng lẽ tôi làm tổn thương lòng
kiêu hãnh của anh vì đã bảo hãy để tôi yên hay sao?”

Max ngẩng đầu lên; đôi mắt anh sáng rực như ngọn lửa màu lục. Anh hít

thở nặng nhọc. “Em nghĩ như thế à? Em tưởng anh kiêu ngạo đến mức
không chịu nổi khi bị một người phụ nữ từ chối à?”

“Phải, tôi nghĩ thế đấy! Tôi chỉ là một thách thức với anh, không hơn!”

“Cô gái, chúng ta đốt cháy nhau ở trên giường, vậy mà em lại nghĩ nó

không hơn gì việc làm thỏa mãn cái tôi của anh ư?”, Max đặt cô đứng
xuống, tức điên lên vì Claire liên tục suy luận ra điều tệ hại nhất từ những
hành động của anh.

“Anh nói xem! Tôi không biết gì về anh cả! Tôi tưởng anh là một quý

ông, nhưng hóa ra anh lại là một người hoang dã trong bộ tuxedo phải
không? Bản năng của anh là chiến thắng, bất kể anh phải tàn nhẫn đến đâu
để đoạt được thứ mình muốn!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.