ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 182

cuộc anh không phải Max Benedict đây?”

“Em không phải kể gì cả vì họ biết hết rồi. Anh đã giải thích với mẹ em.”

Choáng váng, Claire nhìn anh đăm đăm. “Cái gì?” cô lắp bắp. “Tại sao?

Anh kể khi nào? Mà anh kể cái gì mới được?”

Max trả lời trơn tru. “Anh kể với mẹ em rằng vụ mua lại hãng Hợp kim

Bronson của công ty anh đã phức tạp hóa mối quan hệ của chúng ta, nhưng
anh đã thuyên chuyển em về Dallas để chúng ta vẫn được bên nhau và cùng
giải quyết các khúc mắc.”

Anh nói nghe mới dễ dàng làm sao, như thể anh đã không bỏ rơi cô ngay

khi lấy được thông tin mình cần! Đúng là anh đã không trông đợi cuộc điện
thoại lôi anh về Dallas ngay, nhưng sự thật vẫn là anh đã không hề thử liên
lạc với cô sau đó, cho đến tận khi các cuộc bàn thảo mua bán kéo anh trở
lại Houston. Bây giờ, với cái kiểu bề trên điển hình của mình, anh tin rằng
chỉ cần chuyển cô đến Dallas là “các khúc mắc” sẽ được giải quyết.

Khuôn mặt Claire đầy dằn vặt, lần đầu tiên mọi nghi ngại và tổn thương

đều hiện rõ ràng trên đó đến mức Max phải vật lộn với mong muốn ôm cô
vào lòng để che chở. Anh chưa từng nếm mùi thất bại với những người phụ
nữ mà mình muốn có; họ dễ dàng lao vào vòng tay và chiếc giường của anh
và lúc nào cũng dễ hiểu. Điều nực cười ở chỗ người phụ nữ duy nhất Max
không thể dễ dàng hiểu nổi lại chính là người anh muốn có một cách mãnh
liệt hơn tưởng tượng của mình rất nhiều. Anh không thể biết cô đang nghĩ
gì… Các lớp phòng vệ của cô quá mạnh, tính cách của cô quá phức tạp.
Nhìn vào cô lúc này, với bộ quần áo bẩn thỉu vì cả ngày lao động, mái tóc
bù xù tung ra khỏi búi, khuôn mặt không trang điểm và đôi mắt nâu chất
chứa đau khổ và hoang mang, Max cảm thấy điều gì đó nảy lên trong lồng
ngực mình.

Anh yêu cô mất rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.