ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 181

ngáp ngủ và một tràng những lời chia tay. “Tạm biệt! Bảo trọng nhé. Mai
mẹ sẽ gọi con!”

“Để giúp em chuyển đồ”, Max nói, giữ cánh cửa lưới để cô vào lại trong

nhà. Cô không tin vào giọng điệu dịu dàng của anh một chút nào. “Và để
đảm bảo là em thấy thoải mái. Không có ác ý nào cả.”

“Cảm ơn anh đã giúp.”

“Không có gì. Còn cà phê trong bình không em?”

“Tôi nghĩ là còn, nhưng có lẽ giờ đã không uống được nữa rồi. Đằng nào

anh cũng đã uống quá nhiều cà phê”, cô nói mà không nghĩ gì trong lúc đi
vào bếp để đổ bỏ cà phê cũ. Max ngăn cản trước khi cô bắt đầu pha một
bình mới.

“Em nói đúng. Anh không cần thêm cà phê nữa”, anh nói khi lấy chiếc

bình ra khỏi tay Claire và đặt nó xuống bồn rửa. Tóm khuỷu tay cô, anh
kéo cô quay lại đối diện với mình. “Thứ anh cần là cái này.”

Cánh tay kia của anh ôm eo cô, kéo cô sát vào anh và cúi đầu xuống.

Miệng anh bao phủ miệng cô, hương vị nóng bỏng, ngất ngây của anh lấp
đầy miệng cô. Anh hôn cô thật sâu và tham lam, cho đến khi nỗi khao khát
nhức nhối của chính cô bắt đầu cuộn lên. Vừa giận lại vừa sợ cái ham muốn
anh dễ dàng khơi dậy trong cô, Claire giật miệng khỏi miệng anh và đẩy
hai vai anh, cảm nhận những cơ bắp chắc nịch dưới lòng bàn tay mình.

Cô ngạc nhiên khi Max dễ dàng bỏ qua, thả cô ra và lùi lại. Mắt anh ánh

lên sự thỏa mãn, như thể anh vừa mới chứng minh được điều gì đó. Chắc
hẳn anh đã cảm nhận được sự hưởng ứng của cô, trong một giây lát cô đã
không thể ngăn nổi mình tan chảy vào anh, cơ thể cô tìm kiếm cơ thể anh.

“Tôi ước gì anh đã không đến”, Claire thì thầm, đôi mắt nâu nhìn xoáy

vào anh. “Tại sao phải lôi gia đình tôi vào? Làm sao tôi kể với họ là rốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.