ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 188

Một chiếc kẹp tăm lại rơi khỏi những ngón tay run rẩy và cô chửi thề

một cách sốt ruột khi cúi xuống để nhặt nó. Cô cần phải bình tĩnh lại nếu
không ngày hôm nay sẽ thành thảm họa.

Cuối cùng Claire cũng quấn gọn được mái tóc và hoảng hốt liếc nhìn

đồng hồ, cô khoác chiếc áo tiệp màu với chân váy màu xám vào, tóm lấy
túi xách và chạy ra khỏi nhà. Cô không chắc mất bao nhiêu phút mới lái
được đến tòa nhà Spencer-Nyle trong dòng xe cộ vào sáng sớm thế này, vì
vậy cô đã cẩn thận trừ hao mười lăm phút, thế mà lại mất gần hết thời gian
ấy để nhặt những chiếc kẹp tăm. Ngày đầu mà đã đi làm muộn thì sẽ gây ấn
tượng thế nào chứ!

Nhưng cô vẫn đến kịp trước giờ làm năm phút, một cô lễ tân tươi tắn chỉ

cho cô đến văn phòng của Theo Caulfield ở tầng năm. Một người đàn ông
cao ráo, tóc đen với khuôn mặt sắc lạnh như đá granit dừng lại nhìn cô, đôi
mắt đen của anh ta xoáy vào Claire. Cô cảm thấy cái nhìn đó và liếc anh
một cái rồi vội nhìn đi chỗ khác. Anh ta có vẻ quen quen, nhưng cô chắc
chắn là mình chưa từng gặp người này. Ở anh ta có một nguồn năng lượng
gần như nhìn thấy được và cô tiếp tân trở nên đặc biệt căng thẳng khi nhận
ra anh ta đang lắng nghe hai người.

“Cô là Claire Westbrook phải không?”, anh ta đột ngột lên tiếng hỏi và đi

đến bên cạnh Claire.

Sao anh ta đoán được nhỉ, trừ khi anh ta chính là Theo Caulfield? Cô

nhìn lên anh ta và cảm thấy bị khớp trước hình thể to lớn, bất chấp đôi giày
cao gót mười phân đang mang và cô hy vọng rằng đây không phải là sếp
mới của mình. Làm việc với người này khó mà thoải mái được. Bởi anh ta
cũng khiến cô hồi hộp nên Claire phản ứng lại bằng cách trốn đằng sau
chiếc mặt nạ điềm tĩnh quen thuộc.

“Vâng, tôi đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.