ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 190

phòng thí nghiệm so với công việc giấy tờ. Có lẽ cuộc sáp nhập là điều tốt
nhất cho cả ông lẫn công ty.

***

Max gọi cho cô ngay trước khi kết thúc giờ làm - đây cũng là lần đầu

tiên anh gọi - để bảo cô ăn mặc đơn giản cho tối nay. Claire vội vã về ngôi
nhà nhỏ của mình, sợ Max sẽ coi chuyện mình chưa chuẩn bị sẵn sàng khi
anh đến là tín hiệu thông báo cô muốn ở lại. Nhưng thế nào mới là đơn
giản? Cô chọn cách an toàn bằng một chiếc chân váy trơn với áo sơ mi và
giày bệt, rồi ngồi xuống chờ để mở cửa trước khi anh kịp gõ.

“Chúng ta sẽ đi đâu?”, cô hỏi và nhìn chiếc quần rộng cùng áo sơ mi lụa

mở khuy cổ của anh.

“Ăn tối với mấy người bạn của anh”, Max nói, kéo cô lại với mình để

hôn vội. “Hôm nay thế nào? Có rắc rối gì ở chỗ làm không em?”

“Không, công việc cũng không khó lắm. Hầu hết là những việc thường

ngày của một trợ lý.”

Max hỏi vài câu về ngày hôm đó để làm cô phân tâm. Cô vẫn còn chưa

quen thành phố này nên không buồn hỏi họ đang ở đâu cho đến khi nhìn
thấy họ đang ở giữa một khu dân cư.

“Chúng ta đang ở đâu đây?”, Claire hỏi. “Gần đến rồi.”

“Gần đến đâu?”

“Nhà Rome. Chúng ta sẽ ăn tối với vợ chồng Rome và Sarah.”

“Cái gì?”, Claire sợ sệt hỏi. “Max, anh không thể mang tôi tới nhà một ai

đó trong khi họ không mời tôi được”. Mà lại còn là nhà của Rome

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.