ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 189

“Tôi là Rome Matthews. Tôi sẽ đưa cô đến văn phòng và giới thiệu cô

với Caulfield. Chào Angie”, anh nói với cô lễ tân khi dẫn Claire đi.

“Chào ông Matthews”, cô lễ tân lí nhí đáp lại với cái lưng của anh ta.

Tên anh ta cũng quen nữa. Claire liếc trộm một cái về phía khuôn mặt

rắn rỏi, gần như thô bạo của người đàn ông và trí nhớ cô bật ra. Hình của
anh ta đã được đặt cạnh hình Max trong bài báo cô đọc khi phát giác ra
thân phận thật sự của anh. Đây chính là vị phó tổng giám đốc và là cánh tay
phải của Anson Edwards, người kế nhiệm đã được ông ta lựa chọn. Làm
sao anh ta lại biết tên cô, và tại sao lại đích thân dẫn cô tới văn phòng nhỉ?

Dù là lý do gì, anh ta cũng không buồn giải thích. Anh ta hỏi vài câu lịch

sự, kiểu như cô có thích Dallas không, cô đã tìm được nhà chưa, nhưng
Claire có thể thấy anh ta đang quan sát mình. Bàn tay anh ta đặt trên khuỷu
tay cô và bản thân ngạc nhiên vì cử chỉ dịu dàng ấy.

“Đây rồi”, anh ta nói, ngăn cô đi tiếp và vươn tay mở cửa. “Cô sẽ vất vả

đấy. Người tiền nhiệm của cô hôm nay đã nhận vị trí mới, thế nên cô phải
tự làm quen với mọi việc.”

Claire nghĩ đến chuyện bỏ chạy khi còn có thể, nhưng một người đàn

ông đã ra khỏi văn phòng trong cùng khi nghe tiếng họ và cô bị kẹt giữa.
Cô vui mừng nhận ra Theo Caulfield là một người đàn ông bình thường,
trung tuổi, gày gò, không có chút đáng sợ nào theo kiểu của Rome
Matthews. Cả ông ta cũng có vẻ lo lắng trước sự hiện điện của Rome và
nhẹ nhõm trông thấy khi vị phó tổng giám đốc trở về văn phòng của mình
sau màn giới thiệu ngắn hai người với nhau.

Cô cũng vui mừng khi thấy các nhiệm vụ của mình tương đối ổn định và

bắt nhịp được nhanh chóng. Theo Caulfield là người ít nói và tỉ mỉ nhưng
không quá kiểu cách. Cô nhớ Sam nhưng ông sẽ vui hơn khi làm việc trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.