ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 191

Matthews nữa chứ! Cô không cảm thấy thoải mái khi ở cạnh anh ta; anh ta
gần như là người đàn ông dữ dẵn nhất mà cô từng gặp.

Max có vẻ buồn cười. “Họ có mời em đấy chứ. Sarah đã bảo rằng nếu tối

nay anh không mời được em thì đừng có đến”, giọng nói của Max có vẻ
thân thương không lẫn vào đâu được. Anh rẽ vào đường trải dài đến một
ngôi nhà kiểu Tây Ban Nha và Claire cứng người lại.

Anh đặt tay lên lưng cô khi họ cùng đi bộ trên con đường lát gạch dẫn

đến cửa chính, và nếu không phải vì áp lực ở đằng sau lưng thì hẳn Claire
đã quay đầu bỏ chạy. Max nhấn chuông cửa và một phút sau Rome
Matthews đích thân ra mở.

Claire nhìn chằm chằm, gần như không nhận ra được vị lãnh đạo cấp cao

chính là người đàn ông đang đứng ở đó trong chiếc quần bò ôm sát bắp đùi
và cặp hông mạnh khỏe, với chiếc áo phông polo màu đỏ. Khuôn mặt anh
chắc chắn là thư giãn hơn và đôi mắt đen còn ánh lên vẻ tươi vui. Điều
đáng kinh ngạc hơn là trong vòng tay khỏe khoắn của anh là hai đứa trẻ,
một đứa mới chập chững biết đi còn đứa kia chỉ vài tháng tuổi. Vì lý do gì
đó Claire đã không hề liên tưởng anh với mẫu người đàn ông của gia đình,
đặc biệt lại còn có con nhỏ thế này. Rồi Claire bị hút về phía hai đứa trẻ và
cô phải thốt lên. “Bọn trẻ xinh quá”, Claire thì thầm và lập tức vươn tay ra.
Cả hai bé đều có mái tóc và đôi mắt đen của bố cùng với nước da màu ô
liu, đôi má hồng đào xinh xắn mà chỉ bọn trẻ con mới có. Hai cặp mắt tròn,
đen lạ lẫm nhìn chằm chằm vào cô. Rồi đứa bé trai cười khúc khích, lao
mình ra khỏi vòng tay bố nó và vào thẳng tay Claire, hai bàn tay bụ bẫm
vươn ra.

“Cảm ơn cô”, Rome nói, càng hỉ hả hơn và Claire đỏ mặt. Cô ôm đứa bé

trong lòng, yêu cảm giác cơ thể mập mạp, vặn vẹo của nó mang lại. Cậu
nhóc có mùi phấn rơm khiến cô muốn vùi mặt vào cái cổ bụ bẫm đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.