ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 192

“Ra với chú nào bé cưng”, Max nói khi giơ hai tay đón cô bé và nó cũng

vui vẻ cười khúc khích lúc rời tay bố. Cô bé ôm cổ Max và hôn vào má
anh. Max đặt cô bé thoải mái trên cánh tay rồi mang vào trong nhà, bàn tay
kia vẫn đặt lên lưng Claire.

“Cái phích nhỏ cô đang ôm là Jed”, Rome nói, vươn tay ra cù cậu con

trai nhỏ, “còn cô nàng điệu đà đang bám quanh cổ Max là Missy. Con bé ba
tuổi, còn Jed thì chưa đầy một tuổi”.

Claire khẽ xoa lưng cậu bé và nó gục đầu xuống vai cô như là đã quen

biết từ lâu. Jed nặng khó tin nhưng trọng lượng của cậu bé trên tay khiến cô
có cảm giác tuyệt vời. “Bé cưng”, Claire nâng niu thằng bé và hôn vào mái
tóc đen mềm.

Max ngước mắt lên từ trò chơi anh đang chơi cùng Missy và đôi mắt anh

sáng long lanh khi nhìn Claire chơi đùa với Jed.

Một tiếng cười khẽ vẳng đến tai họ và Claire quay lại nhìn một phụ nữ

thon thả với mái tóc vàng sáng tiến vào phòng. “Tôi là Sarah Matthews”,
người phụ nữ nói một cách ấm áp và Claire nhìn vào gương mặt trong sáng
nhất mà cô từng thấy. Sarah Matthews vừa đáng yêu vừa mong manh, và
khi chồng Sarah nhìn cô, biểu cảm trong mắt anh khiến Claire muốn quay
đi như vừa chứng kiến một điều gì đó riêng tư khủng khiếp.

“Sarah, đây là Claire Westbrook”, Max nói, bàn tay anh ấm nóng trên

cánh tay Claire.

“Hai cháu nhà chị nhìn sinh quá”, Claire nói chân thực và Sarha sáng lên

vì niềm tự hào.

“Cảm ơn cô. Bọn trẻ nhõng nhẽo lắm. Hai người đến là may cho Rome

đấy”, Sarha trả lời, đưa cái nhìn trêu chọc sang chồng mình. “Bọn nó lúc
nào cũng vui sướng quá mức khi anh ấy vừa về nhà, đặc biệt là Jed.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.