ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 194

Gia đình Rome rất thoải mái, tràn đầy tiếng cười của lũ trẻ hạnh phúc

đến mức Claire quên mất nỗi sợ cô cảm thấy từ Rome. Ở đây anh là một
người chồng và một người cha, không có chút gì gọi là nhà lãnh đạo. Rõ
ràng Max là bạn thân và thường tới thăm họ, vì lũ trẻ trèo lên người anh
nhiệt tình như trèo lên người bố chúng, và anh không phải chụi đựng gì cả
mà có vẻ thực sự thích thế.

Bọn trẻ được cho ăn và đưa ngủ rồi người lớn mới ngồi vào bàn. Claire

không thể nghĩ được bữa ăn nào cô thích thú hơn tối nay: Cô thậm chí
không hề kém vui khi Rome trêu. “Sáng nay tôi phải đến kiểm tra cô”, anh
nói, khuôn miệng cứng rắn nhếch lên hóm hỉnh. “Sarha chết vì tò mò.”

“Em đâu có! Max đã kể hết cho tôi về cô rồi”, Sarha nói với Claire,

“Rome muốn thõa mãn tính tò mò của đàn ông thì đúng hơn”.

Rome uể oải nhún vai, mỉm cười khi nhìn vào vợ anh. Claire tự hỏi Max

đã nói gì về cô tại sao lại phải nói chứ. Cô liếc nhìn và đỏ mặt khi thấy anh
đang chăm chú nhìn mình.

Trời đã muộn khi Max đưa cô về nhà và Claire cuộn tròn một cách ngái

ngủ trên ghế ngồi.

“Tôi thực sự thích họ”, cô lẩm bẩm. “Tôi không thể tin Rome và người

làm tôi sợ chết khiếp sáng nay là một!”

“Sarha đã thuần hóa được anh ấy. Cô ấy là người vô cùng nền tính.” “Họ

rất hạnh phúc bên nhau phải không?”

Giọng anh Max hơi đanh lại. “Đúng. Họ từng trải qua quãng thời gian

khó khăn. Nếu không yêu nhau nhiều đến thế thì họ đã không vượt qua
được. Rome đã từng kết hôn và có hai đứa con, nhưng vợ con anh ấy qua
đời trong một vụ tai nạn ô tô. Tai nạn ấy đã làm Rome đau khổ vô cùng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.