ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 195

“Tôi hiểu”, Claire nói, nỗi đau lại siết lấy cô. Claire thậm chí chưa từng

được ôm con mình - đứa trẻ đã ra đi quá nhanh đến nỗi cô chỉ kịp mơ đến
sự tồn tại của nó. Cô sẽ ra sao nếu bị mất đến hai đứa con trong một thảm
kịch như thế? Cô nghĩ về cách Jed nép vào lòng mình và khóe mắt cay cay.
“Tôi từng sảy thai. Ngay trước vụ ly dị”, Claire thì thào. “Việc đó suýt nữa
giết chết tôi. Tôi đã mong mỏi biết bao!”

Max quay phắt sang bên và nhìn chằm chằm vào cô trong ánh sáng lấp

loáng, mờ tỏ của những ngọn đèn đường vụt qua. Một cơn ghen giữ dội
dâng lên trong anh vì cô đã từng mang thai, và đó không phải là con anh.
Anh muốn cô có con với mình; muốn con anh cũng là con cô. Claire là một
người mẹ bẩm sinh, vô vàn âu yếm với bọn trẻ khiến chúng theo cô một
cách bản năng.

Khi họ tới nhà Claire, Max đi vào trong cùng cô và lặng lẽ khóa cửa lại

sau lưng. Claire nhìn anh, đôi mắt nâu mở lớn khi anh tiến lại và cầm tay
cô.

“Max?”, cô thì thầm, giọng run rẩy.

Khuôn mặt anh vừa dịu dàng vừa hoang dại và đôi mắt anh đang rực

cháy. Anh đặt hai tay cô lên cổ mình rồi kéo lại gần để dựa sát vào người
anh từ đầu đến chân.

“Anh sẽ đưa em lên giường, em yêu”, Max khẽ nói và một luồng khoái

cảm nóng bỏng trào lên cơ thể cô trước những lời đó. Cô hít một hơi dài và
nhắm mắt lại, thời gian để từ chối đã qua mất rồi. Cô yêu anh và giờ cô
nhận ra ý nghĩa chính xác của nó; cô yêu anh nhiều đến nỗi không thể duy
trì khoảng cách giữa họ.

Anh bế cô lên giường và lần này rất chậm rãi, dịu dàng, thong thả hôn và

vuốt ve cô, khuấy động cô đến cơn sốt tình trong lúc vẫn kiểm soát cơ thể
mình chặt chẽ. Rồi anh đi vào trong, Claire kêu lên khi anh lấp đầy cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.