ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 216

Đến khi họ trở về nhà thì Claire đã mệt lử. Bà Alma và chị Martine thì

vẫn còn sung sức, adrenalin1 cao ngất và cô tự hỏi thứ gì đã giúp họ trụ
vững. Max đang đợi ở đó và anh quàng một cánh tay mạnh mẽ qua vai để
ôm cô vào lòng.

“Chúng mình về chứ?”, anh hỏi khẽ.

Claire nhắm mắt lại. “Làm ơn. Em mệt đến mức không nghĩ gì được.”

Bà Alma định mở miệng phản đối rằng Claire nên ở lại qua đêm với họ

thì liếc nhìn Max và lập tức nuốt lại câu nói. Giờ đây Claire đã là của anh;
anh thể hiện điều đó một cách rõ ràng cho dù vẫn còn năm tuần nữa mới
đến đám cưới. Với tất cả vẻ đẹp bóng bẩy kia, ở Max vẫn còn có một
nguồn sức mạnh không cho phép bất kỳ điều gì chen giữa anh và người phụ
nữ mình đã chọn.

“Việc này mệt mỏi thật đấy”, Claire thở dài khi anh lái xe về căn hộ. Cô

tụt giày ra và ngó ngoáy ngón chân, tự hỏi liệu chúng có trở lại bình thường
được không. “Em nghĩ đào hố cũng không mệt như là đi mua sắm. Em có
thể làm việc suốt ngày rồi lại dọn dẹp nhà cửa vào buổi tối nhưng cũng
không mệt như bây giờ. Điều kình khủng nhất là cuối tuần nào em cũng
phải về đây để thử váy!”

“Nhưng anh sẽ đi cùng em”, Max nói, “Và nếu em thấy không chịu nổi

thì chúng ta cứ để mặc mọi chuyện mà về Dallas”.

“Vậy thì chẳng làm xong được gì cả.”

“Anh thà để việc giang dở còn hơn khiến vợ mình ngã quỵ vì kiệt sức.”

Vợ anh. Càng ngày Claire càng tin rằng chuyện này là có thật, rằng nó sẽ

xảy ra. Cô nhìn vào chiếc nhẫn ngọc trai cẩn kim cương trên bàn tay trái
mình rồi nhìn Max. Claire yêu anh tới mức tình yêu ấy dâng tràn trong lòng
cô như thủy triều, không ngừng nghỉ và bất tận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.