ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 214

Xinh đẹp không phải là từ Claire thường nghe nói khi ai đó nhắc tới

mình, nhưng đêm đó, trong vòng tay Max, cô cảm thấy mình xinh đẹp. Cô
sẽ luôn đỏ mặt khi nhớ về tiền sảnh đêm đó, nhưng sau này là với niềm vui
và khoái lạc chứ không còn sự hổ thẹn nữa.

“Mẹ không thấy váy màu trắng thì có vấn đề gì với con”, bà Alma nói,

ghi thêm một dòng trong cuốn số dày cộp mà bà đã ghi hết đến phân nửa.
“Giờ có phải là những năm 50 nữa đâu. Tất nhiên không phải là trắng tinh
khôi, con không hợp với màu đó, nhưng lúc nào con cũng trông rất xinh
đẹp trong màu trắng kem ánh vàng.”

Bà Alma và chị Martine hoàn toàn sốt sắng và nhiệt tình lên các kế

hoạch. Dù đây là đám cưới của mình nhưng Claire là người duy nhất giữ
được bình tĩnh. Kể từ lúc về đến nhà vào sáng hôm đó cô đã phải nghe
những câu chuyện bất tận, mặc cho hai người bàn hết chi tiết này đến chi
tiết kia trước khi họ nhớ ra phải hỏi ý kiến của cô hoặc của Max. Đôi khi
Claire nhìn vào Max nhưng niềm vui trong mắt anh đã giúp cô giữ được óc
sáng suốt.

“Đám cưới phải tổ chức ở Anh thôi”, bà Alma tuyên bố trong lúc cong

môi suy nghĩ. “Mẹ đã kiểm tra và không thể nào đặt được một nhà thờ ở
đây đủ rộng để chứa từng ấy người với khoảng thời gian báo trước ngắn
ngủi như thế này. Max, con có chắc là không có vấn đề gì với nhà thờ chỗ
con chứ?”

“Con khá chắc.”

“Vậy thì đến Anh thôi, con cho mẹ mình biết trước nhé. Tốt hơn hết là

cho số của bà ấy để mẹ tự gọi. Thời gian biểu gấp gáp quá. Claire, con sẽ
phải may váy cưới ở đây; đến Anh rồi chúng ta sẽ không còn thời gian nữa.
Và chúng ta phải tìm được một chiếc hộp đựng thật lớn để chuyên chở
chiếc váy sang bên đó nhưng mẹ cho là bên nhà may sẽ lo liệu được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.