ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 213

Claire ngồi thẳng dậy, ngạc nhiên vì mình đã ngủ gật nhanh đến thế. Cô

đã định ra khỏi ô tô nhưng lại ngồi xuống. “Mình chưa về nhà mẹ.”

“Đúng rồi”, anh đồng ý và cầm tay cô, hối thúc ra khỏi xe. “Anh vẫn

thuê căn hộ này à?”

“Hợp lý mà. Anh biết mình sẽ phải về đây vài lần mỗi năm, rồi chúng ta

lại còn thăm bố mẹ em nữa. Cho đến ngày chủ nhà trở về, anh không thấy
có lý do gì phải trả lại nó cả.”

Claire miễn cưỡng một cách kỳ lạ khi họ đi lên trong thang máy. Cô đã

không trở lại căn hộ của anh kể từ cái đêm họ ân ái lần đầu tiên. Mặt đỏ
bừng khi anh mở cửa để cô bước vào tiền sảnh sang trọng lát gạch đen, với
chiếc gương mạ vàng treo phía trên cái bàn Hoàng hậu Anne xinh đẹp. Cô
nhớ rõ đồ lót của mình đã vương vãi trên sàn nhà màu đen này như thế nào.

Max thả túi hành lý của họ xuống chân và khóa cửa. Đôi mắt anh nóng

bỏng. “Mai mình sẽ sang nhà bố mẹ sau.”

Đến giờ thì Claire đã quá quen thuộc với ánh mắt ấy. Cô lùi lại, tim đập

thình thịch và đột ngột dừng chân khi chạm phải mép bàn.

“Tuyệt”, Max ngâm nga, hai bàn tay khỏe mạnh của anh đặt lên eo và

nhấc cô lên đó.

Cô vùi khuôn mặt đỏ bừng của mình vào vai anh. “Ở đây à?”

“Đó là ký ức anh thích nhất, em yêu. Em quá xinh đẹp… quá hoang dã…

quá sẵn sàng cho anh. Anh chưa bao giờ muốn một người đàn bà nào như
muốn em.”

“Em ghét bản thân mình vì đã phóng túng như thế”, Claire khẽ thú nhận.

“Phóng túng là thế nào? Em quá xinh đẹp đến mức làm anh nghẹn thở.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.