ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 212

Cho những đứa con trong kế hoạch của anh, Claire nghĩ. Cô nằm trên

giường nhìn anh mặc quần áo cơ thể vẫn trần trụi và rộn rã vì lần ân ái và
cô nghĩ đến việc mang đứa con của anh trong bụng, cho chúng bú và nhìn
chúng trưởng thành.

“Anh muốn có bao nhiêu con?”, cô thì thầm hỏi.

Max nhìn xuống thân hình mềm mại, nhỏ nhắn gồ lên trong chăn và đôi

mắt sẫm màu của cô. Hai bàn tay anh dừng lại trên một chiếc khuy.

“Anh nghĩ là hai. Có thể là ba. Em muốn bao nhiêu đứa?”

“Việc đó không quan trọng. Một đứa hay cả sáu đứa em cũng vẫn vui”.

Không, con số chẳng quan trọng một tí nào.

Max bắt đầu chậm rãi mở khuy và lại cởi áo ra. Vứt nó sang một bên,

anh kéo khóa quần và bước ra khỏi nó. “Em làm anh phản ứng như là một
chàng trai trẻ ấy”, Max nói, mắt anh nheo lại và sáng bừng. Hạ người nằm
xuống giường với cô lần nữa, anh quên mất sự khó chịu khi phải sống xa cô
và Claire quên mất chuyện lo lắng. Khi anh làm tình với cô, không còn điều
gì khác hiện hữu cả.

Thay vì lái xe đường dài về Houston, chiều thứ Sáu họ bay về và Max

thuê một chiếc ô tô ở sân bay. Trời đã tối nhưng không khí nóng ẩm vẫn
bao bọc họ như một chiếc chăn ướt và Claire thở dài mệt mỏi. Tuần vừa
qua rất bận rộn mặc đù họ thực sự chưa làm được gì cả. Nhưng thay vì chờ
đến cuối tuần bà Alma đã gọi điện mỗi ngày để bàn bạc về các chi tiết luôn.

Claire nhắm mắt lại để nghỉ ngơi trên chuyến xe về nhà bố mẹ cô. Với sự

hào hứng của bà Alma, Claire đừng hòng đi ngủ trước nửa đêm - có vô vàn
điều để bàn bạc về những đề tài mà họ đã bàn đi bàn lại vô vàn lần.

“Chúng ta đến nơi rồi em”, Max nói khi chạm vào tay cô để đánh thức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.