ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 55

gặp Max lần đầu. Đột nhiên Claire thấy nhẹ nhõm, không còn lo ngại cho
Max trước cuộc tra khảo của gia đình mình nữa, cô cảm thấy anh hoàn toàn
thư thái, như là đã biết trước sẽ bị vặn hỏi.

“Max mới đến thành phố thôi ạ, con đang dẫn anh ấy đi xem xung

quanh”, cô giải thích.

Cả bà Alma và Martine đều nhìn cô cực kỳ hài lòng rồi liếc nhìn nhau,

như thể đang chúc mừng nhau vì cuối cùng đã đẩy Claire ra khỏi cái vỏ bọc
của mình. Khi đã trưởng thành hơn, Claire thường thấy buồn cười trước
kiểu ngấm ngầm giao tiếp này của mẹ và chị mặc dù hồi nhỏ cô đã rất e
ngại chuyện đó, vì cảm thấy mình bị gạt ra. Môi cô khẽ cong lên cười - có
điều gì đó rất an tâm khi biết mình hiểu gia đình mình rõ tới mức đọc được
ý nghĩ của họ. Martine nhìn lại Claire và thấy nét cười của em gái, một nụ
cười tỏa nắng nở trên mặt chị. “Em lại làm thế rồi!”, chị nói và cười phá
lên.

“Chuyện gì đấy?”, Steve hỏi, vươn người về phía vợ. “Claire lại đang

đọc suy nghĩ của em.”

“Ôi lúc nào con bé chẳng làm thế”, bà Alman lơ đãng nói, “Hamlon yêu

dấu, thịt bò đang cháy kìa”.

Bố Claire bình tĩnh xịt nước lên đống than đang bốc hỏa. “Cậu làm việc

trong ngành nào thế, Benedict?”, ông hỏi trong lúc vẫn để đôi mắt đại bàng
lên đám than phòng trường hợp chúng lại bốc cháy.

“Đầu tư và bất động sản ạ.”

“Bất động sản à? Đó là một nghề hái ra tiền.”

“Đầu cơ vào bất động sản thì đúng vậy, nhưng cháu không làm trong lĩnh

vực ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.