ĐỪNG NÓI MÃI MÃI - Trang 75

Max không hề khăng khăng đòi tự rửa bát, điều đó làm cô thấy buồn

cười - vậy ra anh không hướng nội tới mức ấy. Anh thấy không có lý do gì
cô lại không giúp. Hai người đi lại trong căn bếp chật hẹp rất khó khăn và
họ liên tục đụng nhau, nhưng ngay cả việc ấy cũng dễ chịu. Những cú đụng
chạm của cơ thể đem đến một niềm khoái lạc bí mật đến mức đôi lần cô đã
cố ý không tránh đường cho anh. Hành vi ấy hết sức xa lạ với tính cách của
cô, bởi nó gần như là tán tỉnh, mà cô thì không hề biết tán tỉnh ai bao giờ.
Cô không giỏi làm việc đó như Martine. Chị Martine biết cách cười chớp
mi và nói vài câu bỡn cợt vô thưởng vô phạt nhưng Claire thì khó chịu với
mọi trò chơi tình ái kể cả khi chúng chỉ là đùa cho vui.

Rượu đã làm Claire thư giãn hơn tưởng tượng. Ngay khi họ ngồi trong

phòng khách cô đã cảm thấy các cơ bắp của mình biến thành bơ, và cô thở
dài mơ màng. Cô uống thêm một ngụm thứ rượu vàng óng đó và Max lấy
chiếc ly từ tay cô để đặt nó lên bàn cà phê.

“Tôi nghĩ em uống đủ rồi. Em sắp ngủ gục truớc mặt tôi đấy.”

“Không, nhưng đúng là tôi mệt”, Claire thừa nhận và ngửa đầu ra sau.

“Hôm nay là ngày bận rộn, dù với tiêu chuẩn ngày thứ Hai đi nữa.”

“Có việc gì bất thường chăng?”, Max ngồi xuống cạnh cô, đôi mắt anh

được hàng mi rủ xuống che đi.

“Có thể Sam - ý tôi là ông Bronson, ông chủ của tôi - đã nghe thấy lời

đồn đại chúng tôi đang là mục tiêu của một vụ thâu tóm.”

“Ồ?” Max tập trung chú ý vào cô, cơ thể anh căng lên bất chấp vẻ ngoài

điềm tĩnh. “Sao ông ấy biết?”

“Sam quen biết rất rộng và lại có bản năng đáng nể. Điều làm ông ấy đau

đầu nhất là khả năng một công ty nước ngoài đang đứng sau vụ này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.