“Chỉ mới vài tháng.”
“Tại sao cô ấy không kể với anh ngay lập tức?”
“Cô ấy có kể. Ý tôi là, ngay khi tôi về đến nhà. Tôi nghĩ cô ấy không
muốn khiến tôi lo lắng.”
“Tôi hiểu,” Carlson nói. Anh ta nhìn Stone. Họ không ngần ngại che
giấu sự nghi hoặc. “Vậy anh chụp những bức ảnh này phải không, bác sĩ?”
“Không,” tôi nói. Ngay khi nói ra, tôi ước gì mình đã không nói thế.
Họ trao đổi một cái nhìn nữa, hít hít như bị hấp dẫn bởi mùi máu. Carlson
nghiêng đầu và dịch lại gần hơn.
“Anh đã bao giờ nhìn thấy những bức ảnh này trước kia chưa?”
Tôi không nói gì. Họ đợi. Tôi nghĩ câu hỏi. Câu trả lời là chưa,
nhưng… họ có được chúng từ đâu? Tại sao tôi lại không biết gì về chúng?
Ai đã chụp chúng? Tôi nhìn mặt họ, nhưng nét mặt họ không bộc lộ điều gì.
Đây thực sự là một điều kinh ngạc, nhưng khi nghĩ về nó, chúng ta
học được những bài học quan trọng nhất trong cuộc đời là từ tivi. Phần rất
lớn kiến thức của chúng ta về các cuộc thẩm vấn, quyền Miranda, tự buộc
tội, đối chất, danh sách nhân chứng, hệ thống tòa án, chúng ta biết được từ
NYPD Blue và Law & Order và những thứ tương tự thế. Nếu tôi ném cho
bạn một khẩu súng ngay bây giờ và yêu cầu bạn nổ súng, bạn sẽ làm điều
mà bạn xem trên tivi. Nếu tôi bảo bạn hãy để ý canh chừng tìm một “kẻ
bám đuôi”, bạn sẽ biết tôi đang nói về chuyện gì bởi vì bạn đã thấy việc đó
được thực hiện trong phim Mannix hay Magnum PI rồi.
Tôi ngước nhìn họ và hỏi một câu kinh điển: “Tôi là đối tượng tình
nghi?”
“Tình nghi vì cái gì?”