ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 163

“Có lẽ tớ nên rải vụn bánh mỳ,” tôi nói.

Giọng cô nhàn nhạt. “Ý kiến được đấy.”

“Cảm ơn, tớ ở đây suốt tuần được.”

Cô không cười.

“Mà chỗ này là chỗ nào thế?”

“Một công ty tên là DigiCom. Đại diện của tớ làm việc với họ đôi

lần.”

“Làm cái gì?”

“Cậu sẽ thấy.”

Chúng tôi rẽ ngoặt lần cuối cùng vào một căn phòng nhỏ, kín bừa bộn

đồ đạc, nơi cư ngụ của một anh chàng có cái đầu dài và những ngón tay
thon thả của nghệ sĩ chơi dương cầm.

“Đây là Farrell Lynch. Farrell, đây là David Beck.”

Tôi bắt bàn tay thon thả đó rất nhanh. Farrell nói, “Xin chào.”

Tôi gật đầu.

“Được rồi,” Shauna nói. “Kích hoạt đi.”

Farrell Lynch quay ghế để anh ta đối diện với máy tính. Shauna và tôi

nhìn qua vai anh. Anh ta bắt đầu gõ bằng những ngón tay thon thả kia.

“Đã kích hoạt,” anh ta nói.

“Cho chạy đi.”

Anh ta nhấn phím quay lại. Màn hình tối đen và rồi Humphrey Bogart

xuất hiện. Anh đội một cái mũ phớt mềm và mạc áo choàng. Tôi nhận ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.