ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 184

cửa hiệu đông nghẹt. Lô lốc những người kinh doanh đã mệt lử mang theo
giấy tờ, slide cho máy chiếu và những tờ poster.

Tôi đứng trong một hàng lộn xộn được ngăn bằng dây nhung nhàu

nhĩ và đợi đến lượt mình. Nó khiến tôi nhớ cái hồi đến ngân hàng những
ngày chưa có thẻ ATM. Người phụ nữ đứng trước tôi diện một bộ vest công
sở - lúc nửa đêm nhé - và những cái bọng to thù lù dưới mắt đủ để có thể bị
nhầm thành một tay khuân hành lý trong khách sạn. Đằng sau tôi, một
người đàn ông tóc xoăn, quần áo sậm màu rút điện thoại di động và bắt đầu
bấm bấm.

“Thưa ông?”

Một người mặc áo khoác đồng phục của Kinko chỉ vào Chloe.

“Ông không được mang theo chó vào đây.”

Tôi toan bảo anh ta tôi đã mang vào rồi nhưng nghĩ tốt hơn là thôi.

Người phụ nữ mặc bộ vest công sở không phản ứng gì. Ông tóc xoăn áo
quần sậm màu nhún vai với tôi kiểu đồng-chí-sẽ-làm-gì-đây. Tôi vụt ra
ngoài, buộc Chloe vào một cái cột tính tiền chỗ bãi đậu xe, rồi lại vào trong.
Ông tóc xoăn nhường lại chỗ của tôi trong hàng. Vấn đề cư xử có giáo dục
đấy.

Mười phút sau, tôi đứng đầu hàng. Nhân viên Kinko trẻ này xăng xái

một cách thái quá. Anh ta chỉ cho tôi máy tính ở cuối phòng và giải thích
chậm hơn rùa cách tính tiền theo phút của cửa hàng.

Tôi gật đầu suốt trong bài diễn từ nho nhỏ của anh ta và đăng nhập

vào web.

Thời điểm hôn.

Nó, tôi nhận ra, là chìa khóa. Email đầu tiên đã nói đến thời điểm

hôn, không phải 6:15 P.M. Tại sao? Câu trả lời rõ rành rành. Đó là một mật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.