ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 189

nghiệm sự ràng buộc trong mối quan hệ. Mỗi lần nói đến chuyện đó,
Elizabeth đều chối chưa từng có một ai khác. Nhưng rồi lại một lần nữa, tôi
cũng thế.

Cái giường cứ xoay tròn khi tôi băn khoăn: Mình làm gì bây giờ?

Việc đầu tiên, tôi đợi đến năm giờ chiều ngày mai. Nhưng tôi không

thể chỉ ngồi không cho đến lúc đó. Tôi đã ngồi không đủ rồi, cám ơn rất
nhiều. Sự thật là - một sự thật tôi không thích thú nhận ngay cả với chính
mình - tôi đã do dự ở chỗ cái hồ. Bởi vì tôi sợ. Tôi lên khỏi nước và ngập
ngừng. Việc đó tạo cơ hội cho kẻ kia đánh tôi. Và tôi không đánh trả sau cú
đập đầu tiên. Tôi không đâm bổ vào kẻ tấn công mình. Tôi không túm chặt
hắn, thậm chí tung một cú đấm cũng không. Tôi chỉ gục xuống. Tôi che
người và đầu hàng và để kẻ mạnh hơn kia mang vợ mình đi.

Không phải một lần nữa.

Tôi suy xét việc hỏi chuyện bố vợ tôi một lần nữa - rõ mồn một là

Hoyt không hồ hởi giúp đỡ mấy khi tôi đến thăm lần trước - nhưng làm vậy
có ích gì không? Hoyt hoặc đang nói dối hoặc… hoặc tôi không biết gì.
Nhưng lá thư rất rõ ràng. Đừng nói một ai. Cách duy nhất tôi có thể làm để
khiến ông nói ra là nói cho ông biết tôi nhìn thấy cái gì đó ở camera trên
phố. Nhưng tôi vẫn chưa sẵn lòng làm thế.

Tôi ra khỏi giường và nhảy đến chỗ máy tính. Tôi lại bắt đầu lướt

mạng. Đến sáng, tôi đã gần lên được kế hoạch.

Gary Lamont, chồng Rebecca Schayes, không hoang mang ngay lập

tức. Vợ anh thường làm việc khuya, rất khuya, thỉnh thoảng còn ngủ qua
đêm trên một cái võng ở góc xa bên phải của studio. Vì vậy khi đã đến bốn
giờ sáng và Rebecca vẫn chưa về nhà, anh chỉ hơi lo chứ không hoang
mang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.