Ít nhất đó là điều anh thầm nghĩ.
Gary gọi đến studio, nhưng máy tự động trả lời. Một lần nữa, chuyện
đó không phải là hiếm. Khi đang làm việc, Rebecca ghét bị làm phiền. Cô
thậm chí không đặt điện thoại phụ trong phòng tối. Anh để lại tin nhắn và ra
giường nằm lại.
Giấc ngủ đến chập chờn. Gary suy tính làm thứ gì khác, nhưng việc
đó sẽ chỉ khiến Rebecca phát cáu. Cô là người tinh thần tự do, và nếu có
tình trạng căng thẳng trong mối quan hệ trọn vẹn của họ, thì đó hẳn là do
kiểu sống khá “truyền thống” của anh “chặt đứt” đôi cánh tự do sáng tạo
của cô. Từ của cô.
Vì vậy anh tạo không gian cho cô. Để không chặt cánh của cô hay bất
cứ thứ gì.
Vào lúc bảy giờ sáng, lo lắng cất cao lên thành thứ gì đó gần với nỗi
sợ hãi thực sự. Gary gọi điện đánh thức Arturo Ramirez, tay trợ lý gầy
nhẳng vận đồ đen của Rebecca.
“Tôi vừa mới về nhà,” Arturo chệnh choạng than phiền.
Gary giải thích tình huống. Arturo, ngủ quên mặc nguyên quần áo,
chẳng buồn thay đồ. Anh ta lao ra khỏi cửa. Gary hứa sẽ gặp anh ta tại
studio. Anh vội đi xuống khu trung tâm A.
Arturo đến trước và thấy cửa studio mở hé. Anh ta đẩy mở rộng ra.
“Rebecca?”
Không có tiếng trả lời. Artuno gọi tên cô một lần nữa. Vẫn không có
tiếng trả lời. Anh ta bước vào và lướt mặt nhìn khắp studio. Cô không có ở
đó. Anh ta mở cửa phòng tối. Mùi axit tráng phim gắt như mọi khi vẫn còn
nồng nặc, nhưng có thứ gì khác nữa, một thứ mờ mờ và cảm thấy được rõ
ràng, vẫn có khả năng khiến anh ta dựng tóc gáy.