ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 19

Như thể có một lời thì thầm đáng sợ trong gió. Hoặc là một sự ớn

lạnh thấu xương tủy. Một thứ gì đó. Một điệu hát mơ hồ chỉ Elizabeth và tôi
mới nghe thấy được. Sự ngột ngạt trong không khí. Một điềm báo theo kiểu
người ta vẫn hay nói đến. Có những nỗi bất hạnh có thể dự đoán được -
chẳng hạn như những gì xảy ra với bố mẹ tôi - nhưng cũng có những
khoảnh khắc bí hiểm khác, những khoảnh khắc dữ dội và đột ngột làm biến
đổi mọi thứ. Đã từng tồn tại một cuộc đời tôi trước tấn thảm kịch. Có một
cuộc đời tôi bây giờ. Hai cái ít điểm chung đến thảm bại.

Trên xe, Elizabeth im lặng suốt cuộc đi chơi trong ngày kỷ niệm hàng

năm của chúng tôi, nhưng việc đó không có gì là bất thường. Ngay từ khi
còn nhỏ, nàng đã hay sầu muộn bất ngờ như thế này. Nàng trở nên trầm
lặng và chìm vào dòng suy tư hay nỗi sợ hãi sâu thẳm mà tôi chưa bao giờ
biết. Hẳn nó là một phần của điều bí ẩn, tôi đoán vậy, nhưng đó là lần đầu
tiên tôi cảm nhận cái hố sâu ngăn cách giữa chúng tôi. Quan hệ của chúng
tôi đã trải qua nhiều thử thách. Tôi tự hỏi liệu nó có thể tiếp tục sống sót
qua được sự thật. Hoặc nói đúng hơn là sống sót qua được những dối lừa
không nói ra.

Máy điều hòa không khí chạy êm ru trong lòng xe màu xanh. Trời

nóng và nồm. Rất điển hình cho tháng Tám. Chúng tôi vượt qua Delaware
Water Gap ở cầu Miford và được một người ngồi ở trạm thu phí thân thiện
chào đón vào Pennsylvania. Mười năm sau, tôi trông thấy tấm bảng đã ghi
HỒ CHARMAINE - SỞ HỮU TƯ. Tôi rẽ vào con đường đất.

Bánh xe lún xuống, hất bụi lên như thể có cả một đám đông hỗn loạn

người Arập. Elizabeth tắt đài trên xe. Tôi liếc sang thấy nàng đang quan sát
khuôn mặt tôi. Tôi tự hỏi nàng nhìn thấy gì, và tim tôi bắt đầu đập dồn. Bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.