ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 21

trong rừng, nơi không ai lui tới, ông để mặc cho đống giường ngủ của trẻ
con mục nát. Chị gái tôi, Linda, và tôi thường xem xét chúng, lục lọi trong
đống đổ nát tìm những kho tàng cổ quý giá, chơi trốn tìm, thách thức chính
mình đi tìm ông Ba Bị mà chúng tôi chắc chắn là đang theo dõi và rình rập
sẵn. Elizabeth hiếm khi tham gia cùng. Nàng thích biết mọi thứ ở đâu. Ẩn
náu khiến nàng hoảng sợ.

Khi chúng tôi ra khỏi xe, tôi nghe thấy tiếng những hồn ma. Nhiều

hồn ma ở đây, quá nhiều, lượn xung quanh giành giật sự chú ý của tôi. Hồn
cha tôi thắng trong cuộc chiến này. Cái hồ tĩnh lặng đến rợn người, nhưng
tôi thề rằng mình vẫn có thể nghe thấy tiếng hét sung sướng của cha khi ông
nhảy xuống hố từ cầu tàu, đấu gối ép sát ngực, miệng cười lớn ào xuống
nước, làm dậy lên một đợt thủy triều ảo trong đôi mắt đứa con trai duy nhất
của ông. Cha thích nhảy xuống chỗ cạnh cái bè mẹ hay nằm sưởi nắng. Mẹ
mắng ông, nhưng bà không thể nhịn cười nổi.

Tôi chớp mắt và những hình ảnh ấy tan biến. Nhưng tôi nhớ nụ cười,

tiếng hét và tiếng rơi tõm làm gợn sóng và gây tiếng dội vang vào sự tĩnh
mịch ở khu hồ của chúng tôi, và tôi tự hỏi liệu những gợn sóng và tiếng dội
vang như thế có bao giờ mất hẳn, liệu ở một nơi nào đó trong rừng, tiếng
hét đầy sung sướng của cha tôi vẫn khẽ khàng nảy lên, từ cây này sang cây
khác. Ý nghĩ ngu ngốc, nhưng còn biết làm sao nữa.

Ký ức, như bạn thấy đấy, khiến người ta đau đớn. Nhất là những ký

ức đẹp.

“Anh ổn chứ, Beck?” Elizabeth hỏi tôi.

Tôi quay sang phía nàng. “Anh sắp được làm chuyện ấy, phải

không?”

“Đồ hư hỏng.”

Nàng dợm bước lên con đường mòn, đầu nàng ngẩng cao, lưng duỗi

thẳng. Tôi nhìn nàng trong một giây và hồi tưởng lại lần đầu tiên tôi trông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.