ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 20

phải chúng tôi, hai chú hươu đang gặm lá. Tôi tiếp tục lái xe và rồi mặt hồ
dâng lên trước mắt chúng tôi. Mặt trời đang hấp hối làm thâm tím bầu trời
với một vòng cuộn màu tía và da cam. Những ngọn cây như thể đang bốc
cháy.

“Anh không thể tin được là chúng ta vẫn làm việc này,” tôi nói.

“Chính anh là người bắt đầu chứ ai.”

“Ừ, hồi anh mười hai tuổi.”

Elizabeth khẽ nở một nụ cười. Nàng ít khi cười, nhưng lúc nàng cười

thì, bùm, trúng ngay trái tim tôi.

“Thật lãng mạn,” nàng khăng khăng.

“Ngu ngốc thì có.”

“Em thích sự lãng mạn.”

“Em thích sự ngu ngốc.”

“Anh được làm chuyện ấy mỗi khi chúng ta làm thế này mà.”

“Gọi anh là Ngài Lãng mạn đi,” tôi nói.

Nàng cười và nắm lấy tay tôi. “Đi nào, Ngài Lãng mạn, trời đang tối

dần kìa.”

Hồ Charmaine. Ông tôi đã tìm ra cái tên ấy - cái tên làm bà tôi bực

tức vô cùng. Bà muốn cái hồ được đặt theo tên bà. Tên bà là Bertha. Ông
nhất định không chịu. Hai điểm cho ông.

Khoảng hơn năm mươi năm trước, hồ Charmaine là khu trại hè của

bọn trẻ con nhà giàu. Chủ nhân khu này bị phá sản và ông đã mua lại toàn
bộ cái hồ cùng khu vực xung quanh với giá rất hời. Ông sửa sang lại ngôi
nhà cắm trại chỉ huy và phá dỡ hầu hết những ngôi nhà trước hồ. Nhưng sâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.