ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 267

Tôi rảo bước. Washington Square đã luôn là nơi quá náo nhiệt với tôi

trong suốt những tháng hè. Tình trạng náo nhiệt này luôn có gì đó miễn
cưỡng. Sự náo nhiệt giả tạo, tôi gọi thế. Chỗ tôi ưa thích là nơi hàng đống
người tụ tập ồn ào gần mấy bàn chơi trò chơi bằng xi măng. Thỉnh thoảng
tôi chơi cờ ở đó. Tôi khá giỏi, nhưng trong công viên này, cờ vua là thứ rất
bình đẳng. Giàu, nghèo, trắng, đen, vô gia cư, nhà cao tầng, ở thuê, ở chung
- tất cả hòa hợp trên những quân cờ trắng đen cũ rích. Tay chơi giỏi nhất mà
tôi từng gặp ở đây là một gã da đen dành hầu như toàn bộ các buổi chiều ở
đoạn trước Giuliani quấy rối những người lái môtô, xin tiền lẻ bằng cái chổi
của gã.

Elizabeth vẫn chưa có mặt ở đó.

Tôi ngồi xuống một ghế dài.

Mười lăm phút nữa.

Ngực tôi căng lên gấp bốn lần. Tôi chưa bao giờ sợ đến thế trong đời

mình. Tôi nghĩ đến màn biểu diễn công nghệ của Shauna. Một trò bịp? Tôi
tự hỏi một lần nữa. Sẽ thế nào nếu tất thảy những chuyện này đều là một trò
bịp? Sẽ thế nào nếu Elizabeth thực sự đã chết rồi? Khi đó tôi sẽ làm gì?

Suy đoán vô ích, tôi tự nhủ. Lãng phí năng lượng.

Nàng phải còn sống. Không có lựa chọn nào khác.

Tôi ngồi lại và chờ.

“Hắn đến rồi,” Eric Wu nói vào điện thoại di động.

Larry Gandle nhìn ra từ cửa sổ kính màu của xe tải. David Beck thực

sự đã xuất hiện ở nơi hắn được cho là sẽ đến, ăn mặc như một tay du côn
đường phố. Mặt hắn dằng dịt những vết xước và thâm tím.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.