ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 268

Gandle lắc đầu. “Làm thế quái nào mà hắn làm được thế nhỉ?”

“À,” Eric Wu nói giọng ngân nga, “bọn mình luôn có thể hỏi hắn

mà.”

“Chúng ta cần chuyện này diễn ra suôn sẻ, Eric.”

“Phải thật.”

“Mọi người vào vị trí rồi chứ?”

“Dĩ nhiên.”

Gandle nhìn đồng hồ. “Ả sẽ có mặt ở đây ngay thôi.”

Nằm giữa Phố Sullivan và Thompson, dinh thự hoành tráng nhất của

Washington Square là một tòa tháp gạch màu nâu ở phía Nam công viên.
Hầu hết tin rằng tòa tháp đó vẫn là một phần của Judson Memorial Church.
Không phải vậy. Trong hai thập kỷ qua, tòa tháp là phòng nội trú sinh viên
và văn phòng của NYU. Phần trên của tháp rất dễ đột nhập vào nếu cô trông
như thể biết mình sẽ đi đâu.

Từ trên cao này, cô có thể nhìn xuống toàn bộ công viên. Và khi nhìn

xuống, cô bắt đầu khóc.

Beck đã đến. Anh cải trang theo kiểu kỳ dị nhất, nhưng email đã cảnh

báo anh có thể bị bám đuôi. Cô nhìn thấy anh ngồi ở băng ghế dài đó, một
mình, chờ đợi, chân phải run bần bật. Chân anh luôn như vậy mỗi khi căng
thẳng.

“Ôi, Beck...”

Cô nghe thấy mồn một sự đau đớn, nỗi thống khổ cay đắng trong

giọng mình. Cô vẫn đăm đăm nhìn anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.