ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 279

hơi thở của tôi quay trở lại. Tên châu Á chậm rãi quỳ gối cạnh tôi. Tôi nhìn
hắn không chớp mắt. Hay, ít nhất, tôi cố làm vậy. Nó không giống nhìn vào
mắt một đồng loại hay thậm chí là một con thú. Đây là đôi mắt của thứ gì
đó vô tri vô giác. Nếu bạn nhìn vào đôi mắt của một cái tủ đựng hồ sơ, cảm
giác sẽ hệt thế này.

Nhưng tôi không chớp mắt.

Hắn cũng còn trẻ, cái tên bắt tôi ấy - khoảng hai mươi, hai lăm là

cùng. Hắn đặt tay lên mé phía trong tay tôi, ngay trên khuỷu tay. “Tại sao
mày đến công viên?” hắn hỏi lần nữa bằng cái kiểu ê a.

“Tao thích công viên,” tôi nói.

Hắn tì mạnh xuống. Chỉ hai ngón tay. Mồm tôi há hốc ra. Những

ngón tay cắt vào da thịt và vào bó dây thần kinh. Mắt tôi bắt đầu lồi lên. Tôi
chưa từng biết đến đau đớn nào như thế này. Nó đóng sập mọi thứ lại. Tôi
vật qua vật lại như một con cá đang chết dần trên lưỡi câu. Tôi cố đá, nhưng
chân tôi rơi xuống như những băng cao su. Tôi không thở được.

Hắn không buông ra.

Tôi vẫn đợi hắn nới tay ra một chút hay ngừng lại. Nhưng hắn không

làm vậy. Tôi bắt đầu rên rỉ. Nhưng hắn vẫn giữ chặt tay, nét mặt tỉnh bơ như
không.

Xe tải vẫn chạy. Tôi cố vượt qua nỗi đau, cố đập nó thành những cơn

nhỏ hơn. Nhưng không thành công. Tôi cần được thả ra. Chỉ một giây thôi.
Tôi cần hắn thả tay ra. Nhưng hắn vẫn giữ nguyên như thế. Hắn tiếp tục
nhìn tôi bằng đôi mắt trống rỗng kia. Đầu tôi nặng dần. Tôi không nói nổi -
ngay cả nếu tôi muốn nói cho hắn điều hắn muốn biết, cổ họng tôi nghẹt
cứng. Và hắn biết thế.

Thoát khỏi sự đau đớn. Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến. Làm

thế nào tôi thoát khỏi sự đau đớn? Toàn thể sự tồn tại của tôi dường như tập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.