ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 278

Chúng nện cổ tay kia của tôi vì vậy tôi nằm dang cánh như đại bàng

trên sàn xe. Rồi chúng ngồi lên chân tôi. Giờ tôi bị trói chặt rồi và nằm tơ
hơ hoàn toàn.

“Chúng mày muốn gì?” tôi hỏi.

Không đứa nào trả lời. Cái xe tải tạt vội vào một góc phố. Gã châu Á

bự con chui vào, và cái xe lại lao đi. Hắn cúi xuống, đăm đăm nhìn tôi kiểu
hơi tò mò.

“Tại sao mày đến công viên?” hắn hỏi tôi.

Giọng hắn làm tôi ngạc nhiên. Tôi đã nghĩ sẽ nghe thứ gì đó gầm gừ

hay đe dọa, nhưng giọng hắn nhẹ nhàng, hơi the thé, và giống trẻ con đến
kỳ quặc.

“Mày là ai?” tôi hỏi.

Hắn nện một cú xuống bụng tôi. Hắn nện tôi mạnh đến nỗi, tôi chắc là

đốt ngón tay hắn quệt xuống tận sàn xe. Tôi cố gập hay uốn cong người lại,
nhưng cái dây xích buộc và hai gã ngồi trên chân khiến điều đó là không
thể. Không khí. Tất cả những gì tôi cần là không khí. Tôi nghĩ mình nôn ra
mất.

Anh sẽ bị bám đuôi...

Toàn bộ những đề phòng - email không ký tên, mật mã, những lời

cảnh báo - giờ chúng đều có nghĩa cả rồi. Elizabeth sợ. Tôi vẫn chưa có mọi
câu trả lời - mẹ kiếp, tôi hầu như chả có câu nào - nhưng cuối cùng đã hiểu
cách liên lạc kỳ bí của nàng là kết quả của sợ hãi. Sợ bị tìm thấy.

Bị những tên này tìm thấy.

Tôi ngạt thở. Mọi tế bào trong cơ thể tôi gào thét đòi oxy. Cuối cùng,

tên châu Á gật đầu với hai gã kia. Chúng thả chân tôi ra. Tôi co đầu gối lên
ngực. Tôi cố thu lấy ít không khí, quẫy đập như bị động kinh. Sau một lúc,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.