ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 316

“Ít nhất ba. Có lẽ đến bốn hoặc năm,” Cảm giác nhẹ nhõm chạy khắp

người tôi. “Vậy việc tiếp theo…”

Tôi mỉm cười và ngắt máy. Tôi gọi đến anh chàng chuyển tiếp số điện

thoại và cho anh ta một số khác. Anh ta lầm bầm câu gì đó về việc anh ta
không phải là nhân viên trực điện thoại chết tiệt, nhưng anh ta làm như tôi
yêu cầu.

Hester Crimstein trả lời như thể bà ta đang phát điên lên. “Sao?”

“Beck đây,” tôi nói nhanh. “Họ có thể nghe được không, hay chúng ta

có được thể loại bảo vệ luật sư-khách hàng ở đây?”

Có một sự ngập ngừng kỳ lạ. “An toàn,” bà ta nói.

“Tôi có lý do chạy trốn,” tôi bắt đầu.

“Như phạm tội?”

“Cái gì?”

Lại ngập ngừng. “Tôi xin lỗi, Beck. Tôi đã không ra làm sao. Khi cậu

chạy trốn như thế, tôi phát khùng lên. Tôi nói vài điều ngu xuẩn với
Shauna, và từ chối không làm luật sư của cậu nữa.”

“Đừng bao giờ nói với tôi thế,” tôi nói, “Tôi cần bà, Hester.”

“Tôi sẽ không giúp cậu chạy trốn.”

“Tôi không muốn chạy trốn nữa. Tôi muốn đầu hàng. Nhưng theo

thời hạn của chúng ta.”

“Cậu không ở vị trí mà ra được thời hạn, Beck ạ. Bọn họ sẽ khóa cậu

rất kỹ. Cậu có thể quên chuyện bảo lãnh xin tại ngoại đi.”

“Giả sử tôi đưa ra bằng chứng tôi không giết Rebecca Schayes.”

Lại ngập ngừng. “Cậu có thể làm được thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.