ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 36

“Bọn tớ không muốn để Mark không có bọn tớ hai đêm liên tục.

Linda buộc phải đi. Bây giờ cô ấy quản lý quỹ từ thiện. Còn tớ, tối tớ nghỉ.
Vì vậy, tối mai đến nhé, được không? Tớ sẽ đặt sẵn phim, chúng mình sẽ
xem cùng với Mark.”

Mai là ngày kỷ niệm. Nếu Elizabeth còn sống, chúng tôi sẽ khắc vạch

thứ hai mươi mốt lên cái cây đó. Điều này nghe có vẻ lạ lùng, nhưng ngày
mai không phải là một ngày đặc biệt khó nhọc với tôi. Đối với những ngày
kỷ niệm hay dịp nghỉ, hay sinh nhật Elizabeth, tôi thường chuẩn bị tâm lý
tốt đến mức có thể xoay xở mà không gặp vấn đề gì. Những ngày “bình
thường” mới là những ngày khó nhọc. Khi tôi bấm cái điều khiển từ xa và
bập vào một đoạn kinh điển trong The Marry Tyler Moore Show hay
Cheers. Khi tôi ngang qua một hiệu sách và thấy một cuốn mới của Alice
Hoffman hay Anne Tyler. Khi tôi nghe O’Jay hay Four Tops hay Nina
Simone. Những thứ thường nhật.

“Tớ bảo với mẹ Elizabeth tớ sẽ ghé qua rồi,” tôi nói.

“A, Beck…” Cô toan tranh cãi nhưng rồi tự ngăn mình lại. “Sau đó

thì sao?”

“Được thôi,” tôi nói.

Shauna cầm lấy tay tôi. “Cậu lại đang biến mất, Beck ạ.”

Tôi không trả lời.

“Tớ yêu cậu, cậu biết đấy. Ý tớ là, nếu nhỡ ra cậu hấp dẫn về mặt tình

dục thì tớ đã đến với cậu, chứ không phải chị cậu.”

“Tớ hãnh diện quá,” tôi nói. “Thật đấy.”

“Đừng sập cửa lại với tớ. Nếu cậu sập cửa lại với tớ, cậu cũng làm thế

với tất cả mọi người. Tâm sự với tớ, được chứ?”

“Được rồi,” tôi nói. Nhưng tôi không thể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.