ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 38

Cô ngần ngại. Tôi vẫn có thể nghe tiếng cô trên hệ thống máy liên lạc

nội bộ. Và rồi tôi nghe tiếng máy tắt.

Tôi vẫn nhìn màn hình.

Gửi đến: [email protected]

Từ: [email protected]

Tiêu đề: E.P + D.B /////////////////////

Hai mươi mốt vạch. Tôi đã đếm đến bốn lần.

Thật là một trò đùa ác độc, bệnh hoạn. Tôi biết mà. Hai tay tôi nắm

chặt lại. Tôi tự hỏi thằng quái mất dạy dở hơi nào đã gửi cái thư này. Thật
dễ dàng để giấu tên trong email - nơi ẩn náu tốt nhất của thằng hèn công
nghệ. Nhưng vấn đề là, rất ít người biết về cái cây hay ngày kỷ niệm của
chúng tôi. Báo chí không bao giờ biết chuyện này. Shauna biết, dĩ nhiên. Và
Linda biết. Elizabeth có thể đã kể với bố mẹ hay chú của nàng. Nhưng
ngoài những người ấy ra thì…

Ai đã gửi bức thư?

Dĩ nhiên tôi muốn đọc nội dung, nhưng có gì đó níu tôi lại. Sự thật là,

tôi nghĩ về Elizabeth nhiều hơn tôi tự cho phép mình - tôi không nghĩ tôi
đánh lừa ai - nhưng tôi không bao giờ nói về nàng hay về chuyện đã xảy ra.
Mọi người nghĩ tôi tỏ ra là đấng trượng phu, là can đảm, rằng tôi đang cố
làm bạn bè đỡ lo lắng hay lảng tránh lòng trắc ẩn của mọi người hay những
thứ vớ vẩn đại loại. Không phải thế. Nhắc đến Elizabeth khiến tôi đau đớn.
Rất nhiều. Nó đem về lại tiếng hét cuối cùng của nàng. Nó đem về lại hết
thảy những câu hỏi không lời giải đáp. Nó đem về lại thứ-đáng-lẽ-đã-có-thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.