ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 363

Cùng một thời điểm phía bên kia thành phố, văn phòng công tố quận

tổ chức một cuộc họp báo. Các phóng viên một cách tự nhiên tỏ thái độ
nghi ngờ lời giải thích lòng vòng của Fein về tôi, và có rất nhiều những lời
tuyên bố bị rút lại và chỉ tay và những thể loại kiểu đó. Nhưng tất thảy có
vẻ chỉ làm vấn đề trở nên khó hiểu. Khó hiểu có ích. Khó hiểu dẫn đến việc
dàn dựng lại dài dòng và việc giải thích để làm sáng tỏ và việc trình bày và
vài cái “việc” khác nữa. Báo chí và công chúng của họ thích lời tường thuật
đơn giản hơn.

Đó có lẽ hẳn là một chuyến đi vất vả hơn cho ngài Fein, nhưng thật

tình cờ, văn phòng công tố quận cũng dùng đúng cuộc họp báo này để tung
ra vài bản cáo trạng buộc tội một số thành viên cấp cao trong ban điều hành
của thị trưởng cùng với một lời ngụ ý rằng “các xúc tu tham nhũng” - từ của
họ - có thể vươn đến cả văn phòng của nhân vật cỡ lớn kia. Truyền thông,
được trời phú cho khả năng tập trung của thằng nhãi hai tuổi, ngay lập tức
tập trung vào món đồ chơi mới sáng lóa này, đá biến cái cũ vào gậm
giường.

Carlson tiến về phía tôi. “Tôi muốn hỏi anh một vài câu hỏi.”

“Không phải bây giờ,” tôi nói.

“Cha anh sở hữu một khẩu súng,” anh ta nói.

Những lời của anh ta như khiến tôi bắt rễ vào nền nhà. “Cái gì?”

“Stephen Beck, cha anh, mua một khẩu Smith & Wesson ba mươi

tám. Hồ sơ đăng ký cho biết ông ta mua nó vài tháng trước khi chết.”

“Cái đó thì có liên quan đến chuyện gì?”

“Tôi cho là anh thừa hưởng khẩu súng đó. Tôi nói đúng không?”

“Tôi không nói chuyện với anh.” Tôi nhấn nút thang máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.