ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 365

“Phải.”

“Tôi quyết định cũng làm như thế với Elizabeth. Từ tám năm trước.

Họ và số điện thoại của Flannery có trong sổ ghi chép công việc hàng ngày
của cô ấy.”

“Tôi hiểu rồi,” Carlson nói. “Và anh biết được gì từ chỗ ông

Flannery.”

“Không có gì,” tôi nói dối. “Đó là một ngõ cụt.”

“Ồ, tôi không nghĩ vậy,” Carlson nói.

“Điều gì khiến anh nói thế?”

“Anh có quen thuộc với việc xét nghiệm đạn súng không?”

“Tôi có xem trên TV.”

“Nói một cách đơn giản, mỗi khẩu súng tạo nên một vết hằn duy nhất

trên viên đạn mà nó bắn ra. Vết xước, đường rạch khía là duy nhất đối với
khẩu súng đó. Như dấu vân tay.”

“Tôi cũng biết đến thế.”

“Sau khi anh đến văn phòng của Flannery, tôi đã cho người xét

nghiệm đạn của khẩu ba mươi tám chúng tôi tìm thấy trong két sắt an toàn
của Sarah Goodhart thì sẽ khớp với cái nào? Biết tôi tìm thấy gì không?”

Tôi lắc đầu, nhưng tôi biết.

Carlson dần dứ rồi mới nói, “Khẩu súng của cha anh, khẩu mà anh

thừa hưởng, đã giết Brandon Scope.”

Một cánh cửa mở ra, một bà mẹ và cậu con trai độ tuổi choai choai

bước vào sảnh. Cậu thanh niên kia đang lải nhải, vai rũ xuống kiểu bất tuân
của độ tuổi dậy thì. Môi bà mẹ mím lại, đầu ngẩng cao trong tư thế không-

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.