ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 386

Bất cứ màu nào còn lại trên khuôn mặt Hoyt giờ cũng đều chảy tràn

ra như thể thông ra từ một vết thương hở. Ông nhìn tôi sợ hãi, gần như thể
ông muốn làm dấu thánh giá. “Eric Wu,” ông nói bằng một giọng như hết
hơi.

“Con gặp Ngài Wu hôm qua.”

“Không thể nào,” ông nói.

“Tại sao?”

“Anh sẽ không thể còn sống.”

“Con gặp may.” Tôi kể cho ông nghe câu chuyện. Ông trông như sắp

phát khóc.

“Nếu Wu tìm thấy con bé, nếu hắn gặp con bé trước khi hắn gặp

anh...” Ông nhắm mắt lại, cầu ước cho hình ảnh ấy biến đi.

“Hắn không tìm thấy cô ấy,” tôi nói.

“Làm thế nào anh chắc chắn đến thế?”

“Wu muốn biết tại sao con đến công viên. Nếu hắn đã có cô ấy rồi, tại

sao còn buồn quan tâm chuyện đó?”

Ông chầm chậm gật đầu. Ông uống hết ly rượu và rót cho mình một

ly nữa. “Nhưng bây giờ chúng biết con bé còn sống,” ông nói. “Điều đó có
nghĩa là chúng sẽ bám theo sau chúng ta.”

“Vậy chúng ta sẽ chiến đấu lại,” tôi nói với sự gan dạ lớn hơn tôi cảm

thấy rất nhiều.

“Anh không nghe bố lúc trước. Con quái vật trong thần thoại tiếp tục

mọc thêm những cái đầu.”

“Nhưng cuối cùng, người anh hùng luôn luôn đánh bại con quái vật.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.