ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 397

để xem đang ở đâu. Chưa đầy hai phút tôi tìm được đúng ngày. Bài báo nằm
ở trang ba.

Ngay khi nhìn thấy tít, tôi cảm thấy một cục tướng trong cổ họng.

Thỉnh thoảng tôi thề rằng mình thực sự nghe thấy tiếng lốp xe phanh

kít lại, mặc dù khi chuyện đó xảy ra, tôi đang nằm trên giường ngủ say cách
xa hàng trăm cây số. Nó vẫn khiến tôi đau đớn - có thể không nhiều như cái
đêm tôi mất Elizabeth, nhưng đó là lần đầu tiên tôi nếm trải cái chết và
thảm kịch và bạn sẽ không bao giờ thực sự vượt qua được nó. Mười hai
năm sau, tôi vẫn nhớ từng chi tiết của đêm hôm đó, mặc dù nó quay trở lại
với tôi trong hình dạng một cơn lốc xoáy không rõ nét - tiếng chuông cửa
lúc trời còn chưa sáng, nhân viên cảnh sát mặt hình sự ở cửa, Hoyt đứng
cùng họ, những lời nói cẩn trọng, dịu dàng của họ, những lời phủ nhận
không tin của chúng tôi, nhận thức dần dần, khuôn mặt u sầu của Linda,
những giọt nước mắt không ngừng rơi của tôi, mẹ tôi vẫn không chấp nhận,
bảo tôi im lặng, bảo tôi đừng khóc nữa, mẹ vốn đã điên loạn, mẹ bảo tôi
đừng có cư xử như một đứa trẻ con, khăng khăng rằng mọi thứ đều ổn, rồi
đột nhiên, lại gần tôi, kinh ngạc sao giọt nước mắt tôi lại to đến thế, quá to,
mẹ nói, nước mắt to như thể nằm trên mặt một đứa trẻ, không phải của một
người lớn, chạm vào một giọt, chùi nó bằng ngón trỏ và ngón cái, câu Đừng
khóc nữa David! trở nên giận dữ hơn vì tôi khóc mãi, rồi mẹ hét, hét bảo tôi
đừng khóc nữa, cho đến khi Linda và Hoyt bước đến và bảo mẹ im lặng rồi
ai đó cho mẹ uống thuốc an thần, không phải lần đầu tiên, cũng không phải
lần cuối cùng. Tất thảy phun trào dữ dội lại vào tôi. Và rồi tôi đọc bài báo
và cảm thấy mình bị chấn động theo một kiểu mới mẻ hoàn toàn:

MỘT CHIẾC ÔTÔ RƠI XUỐNG KHE NÚI

Một chết, Không rõ nguyên nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.