ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 415

Tôi ngồi lại và tự hỏi mình có bao giờ được gặp lại nàng nữa không.

Tôi đã giả vờ tự tin lúc trước, nhưng tôi biết xác suất xảy ra chứ. Nàng đã
đấu tranh với tôi về việc này. Tôi giải thích với nàng rằng tôi phải làm như
thế. Tôi cần phải là người đứng ra bảo vệ lúc này. Elizabeth không thích
điều đó, nhưng nàng hiểu.

Trong vài ngày qua, tôi biết được nàng còn sống. Tôi có đổi mạng

sống của mình cho nàng sống không? Sẵn lòng. Tôi hiểu là sẽ như vậy. Một
cảm giác lạ lùng, bình ổn bao lấy tôi khi tôi ngồi cùng xe với người đã phản
bội cha mình. Tội lỗi đã từng đè nặng lên tôi trong suốt bao lâu nay cuối
cùng cũng đã được nhấc đi. Tôi biết giờ đây mình phải làm gì - mình phải
hy sinh điều gì - và tôi tự hỏi liệu có lựa chọn nào khác không, liệu có phải
mọi việc được quyết định từ trước là sẽ kết thúc như thế này không.

Tôi quay sang Hoyt và nói, “Elizabeth không giết Brandon Scope.”

“Bố biết,” ông ngắt lời, và rồi ông nói một điều làm lung lay tận gốc

rễ con người tôi: “Bố giết.”

Tôi cứng người.

“Brandon đánh đập Elizabeth,” ông nhanh chóng nói tiếp. “Hắn sắp

sửa giết con bé đến nơi. Vì vậy bố bắn hắn khi hắn bố vào nhà. Rồi bố đổ
tội cho Gonzalez, như bố nói lúc trước. Elizabeth biết bố đã làm gì. Con bé
không để cho một người vô tội nhận tội. Vì vậy nó tạo ra cái bằng chứng
ngoại phạm đó. Người của Scope biết chuyện đó và chúng băn khoăn. Đó
chính là lúc chúng bắt đầu nghi ngờ rằng có thể EIizabeth là kẻ giết
Brandon” - ông dừng lại, mắt vẫn nhìn đường, nghiền ngẫm rồi gọi lên một
thứ gì đó từ sâu thẳm bên trong - “Chúa tha lỗi cho bố, bố để chúng nghĩ
thế.”

Tôi đưa cho ông chiếc điện thoại di động. “Gọi đi,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.