ĐỪNG NÓI MỘT AI - Trang 69

đèn, và chính lúc đó hắn nhìn thấy một người đàn ông với một khẩu súng.

“Chào, Vic.”

Vic há hốc mồm và lùi lại một bước. Gã đứng trước mặt hắn trạc bốn

mươi tuổi. Gã to lớn, béo phệ với cái bụng đang chiến đấu với những hạt
cúc trên áo sơ mi của gã, và ít nhất trong trận chiến, chỗ một hạt cúc, cái
bụng đã thắng. Cà vạt của gã được nới lỏng và gã có kiểu tóc phủ trên cái
đầu hói xấu xí nhất mà trí tưởng tượng có thể hình dung - tám bím tóc được
bện lại kéo từ tai này sang tai kia và dính chặt vào đỉnh sọ. Mặt gã nhão
nhoẹt, cái cằm chìm trong những túi thịt. Gã gác chân lên cái hòm Vic
thường dùng làm bàn cà phê. Thay khẩu súng bằng cái điều khiển TV,
người đàn ông kia sẽ trở thành một ông bố mệt mỏi vừa đi làm về.

Một gã khác, đứng chắn cửa, một cực trái ngược hẳn với gã béo phệ,

khoảng chừng hai mươi tuổi, dân châu Á, thấp bè bè, cơ bắp săn chắc thành
khối với mái tóc màu bạch kim, một hay hai cái khuyên mũi, và một chiếc
Walkman màu vàng đeo ở tai. Nơi duy nhất có thể nhìn thấy hai người này
ở cùng nhau là trên tàu điện ngầm, gã béo phệ nhíu mày sau tờ báo được
gập một cách cẩn thận, tên châu Á trẻ tuổi nhìn trừng trừng vào bạn, đầu nó
khẽ lắc lư theo tiếng nhạc to quá cỡ vang lên trong tai nghe đeo ở tai.

Vic cố gắng nghĩ. Khám phá ra chúng muốn gì. Tranh luận với chúng.

Mày là một nghệ sĩ trong thực hiện mưu đồ kiếm tiền bất chính, hắn tự nhắc
nhở mình. Mày thông minh. Mày sẽ tìm ra lối thoát cho vấn đề này. Vic
thẳng người lên.

“Chúng mày muốn gì?” Vic hỏi.

Gã béo phệ với mớ tóc bện bóp cò.

Vic nghe một tiếng bụp và rồi đầu gối phải hắn nổ tung. Mắt hắn mở

to. Hắn hét và ngã sụp xuống sàn nhà, ôm lấy đầu gối. Máu chảy qua kẽ tay
hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.