DUNG QUÂN - Trang 103

Lục Hằng Tu đứng thẳng đờ, xa xa nhìn lên Ninh Hi Diệp trên thềm

đỏ, bạch ngọc hốt bản từ trong tay rớt xuống, trong tiếng vạn tuế, choang,
vỡ tan tành.

Dưới mái hiên như trước bày một bàn tròn nhỏ, trên bàn đặt các đĩa

bánh táo vàng óng, các loại điểm tâm mứt quả ngâm đường linh tinh, Ninh
Hi Diệp ngồi bên bàn, như mọi khi lơ đãng nhìn mẫu đơn phú quý nở rộ
trước hiên. Nhón một viên mứt hoa quả cho vào miệng, tựa hồ lúc này mới
chú ý tới Lục Hằng Tu đã đứng bên người hồi lâu, chậm rãi quay sang, ân
cần hỏi han: “Tiểu Tu muốn hỏi gì?”“Tại sao?” – Sự lãnh tĩnh kiềm nén
ngày thường dường như cũng bể nát theo hốt bản, Lục Hằng Tu mờ mịt
nhìn y, phải chăng người trước mắt đã không còn là Ninh Hi Diệp trước kia
nhỏ giọng cương quyết nói “Trẫm tuyệt không lập hậu”? Có phải có chuyện
gì mà bản thân chưa bao giờ chú ý hay không?

Ninh Hi Diệp cười nhẹ, đồng tử đen nhánh đáp lại khuôn mặt hắn,

giống như đau thương luyến tiếc sự hỗn loạn của hắn, khóe miệng từ từ hạ
xuống: “Tiểu Tu, ở trong lòng ngươi trẫm rốt cuộc xếp thứ mấy?”

Nhìn nét mặt đờ đẫn của hắn, tầm mắt lại trôi tới khóm hoa trước hiên,

đáy mắt tràn đầy bi ai: “Ngay cả chính ngươi cũng không biết.”

Khi mười hai vị thiên kim quan gia nhập cung, vừa đúng lúc hạ triều,

mỗi cỗ kiệu đính dây tua xuyên qua cửa cung từ từ tiến vào hậu cung.
Chúng thần thấy, đều chắp tay chúc mừng vài vị đại nhân có thể sẽ trở
thành quốc trượng tương lai, mấy vị nọ cũng chắp tay đáp lại: “Tiểu nữ vô
tài vô đức, thật không thể gánh nổi trọng trách”, nét vui sướng trên mặt nở
như hoa.

Lục Hằng Tu nhìn các cỗ kiệu rời đi, trong lòng nói không nên lời là

tư vị gì. Y hôm qua còn da mặt dày cười nói tâm tình, xoay người lại mù
mịt không tung tích. “Tiểu Tu, ở trong lòng ngươi trẫm rốt cuộc xếp thứ
mấy?”, hình như kẻ sai chính là hắn. Nhưng hắn sai chỗ nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.