[37: Đế tướng: vua và thừa tướng.]
Ninh Hi Diệp nói: “Tiểu Tu, ngươi hôn ta một cái, ta sẽ nói cho ngươi
biết ai là trạng nguyên.”
Lục Hằng Tu nhìn thành lâu, không thèm liếc y một cái: “Xem từ lâu
rồi.”
“Là ai? Là ai?” – Tề Gia cư nhiên cũng lèn lách trong biển người
huyên náo ấy, thấy hai người bọn y liền chen tới, dọc đường không biết
giẫm lên chân bao nhiêu người rồi, cậu vừa lách tới bên này, chung quanh
không ngừng có người oán trách cậu không cẩn thận, “Lục đại nhân, ngài
mau nói cho hạ quan biết được không? Là ai? Là ai? Có phải hay không là
Thôi…”
Trong đám người bất chợt bùng lên một trận ồn ào, lời còn lại đều bị
nhấn chìm trong tiếng nháo nhào chộn rộn.
Lục Hằng Tu cũng hòa vào dòng người tiến đến trước, ở tường thành
dán hoàng bảng óng ánh, bút son hồng thư, trên tấm lụa vàng rực nổi bật
lên tên một người, người đứng đầu trong khoa này – Từ Thừa Vọng.
“Từ Thừa Vọng, Từ Thừa Vọng…”Từ lúc đó, khắp thiên hạ đều biết,
trạng nguyên lang tên Từ Thừa Vọng. Một khi cá chép vượt long môn, tài
danh sẽ vang vọng tứ hải.
“Kia không phải là Thừa Vọng nhà quả phụ Tứ nương ư? Úi chà, khó
tin thật, cuối cùng lại trở thành trạng nguyên!”
“Quả phụ Tứ nương mà ngươi không biết? Cái người bán đậu hủ ở
ngõ tây đó! Thật sự là kim phượng hoàng bay ra từ sơn dã! Đi thôi, còn
không mau đi xem!”